Di Thiên đứng trước một cửa phòng bệnh, nơi đó đã bị dán kín bằng những băng dán màu đó, chữ "Keep out" đặc biệt rõ ràng, cô có thể lấy cái mạng già này ra cam đoan chỗ này là nơi phát ra những âm thanh ghê rợn lúc nửa đêm kia, ánh mắt có chút phức tạp, vừa nãy cô có hỏi thăm một số y tá, nghe họ bảo là nơi này là khu vực của bệnh nhân tâm thần, cần phải tránh xa không sẽ gặp nguy hiểm. Nhớ đến hồ sơ mà Lam Ưng đưa qua hình như cũng có trường hợp bị mắc bệnh tâm thần phân liệt sau đó cậu ta chết mà phải không? Đêm qua âm thanh có chút chói tai nhưng chắc chắn đó là một câu hoàn chỉnh, hơn nữa có nội dung rõ ràng, không hề giống người mê sảng ăn nói hàm hồ...Chiêu trò gì thế này? Muốn mọi người tránh xa nơi này là để không ai quan tâm họ rồi dễ xuống tay hơn sao? Nhưng là bọn chúng muốn làm gì chứ? Chẳng lẽ ăn thịt người thật?!!!
Ôi thôi xong tôi rồi, cuộc đời là những niềm đau...là làm tim đổ máu a~~~
Mãi lo suy nghĩ Di Thiên không hề phát hiện có người đến gần, đến lúc thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt thì cô mới giật mình nhìn sang, khuôn mặt già nua với những đốm nâu do lão hóa hiện lên, là bà lão lúc trước từng gặp,sắc mặt trắng bệch như bệnh thiếu máu vậy, bà ta đang cười, cái miệng đỏ lòm vì vậy cũng hiện ra, ánh mắt đục ngầu, tay cầm gậy gõ nhẹ trên sàn nhà: -Cháu gái tìm người thân sao?
Di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-lai-la-nu-phu/543553/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.