Ánh bình minh len lỏi qua khe cửa, mờ ảo phủ một lớp ánh sáng yếu ớt trên mái tôn cũ kĩ và bức tường đã bị bong tróc sơn. Tiếng những người trò chuyện ở dưới hiên nhà đã góp phần làm cho buổi sớm thêm phần rộn ràng và ẩm áp.
Bảo Ngọc vẫn còn say giấc ngủ. Cô nhóc nằm co ro trên gác xếp, an tĩnh nhắm mắt thiếp đi. Nhóc ấy chắc đang mơ về một thứ gì rất vui vẻ, vì đôi môi nhỏ nhắn của cô nãy giờ vẫn luôn cong nhẹ lên.
Tuy vậy, tầm khoảng nửa giờ sau, có một tiếng la mắng từ tầng dưới đã khiến Ngọc phải giật bắn người, lồm cồm bò dậy. Cô nhóc lim dim đôi mắt, tập tếnh đứng dậy đi xuống tầng.
"Giờ ông về đây làm gì? Sao không ở nhà cô vợ thân yêu của ông đi?" Mẹ Ngọc chua chát gào.
"Tôi về thăm con không được sao?" Thanh âm này là của Ba Ngọc, người cả năm mới về nhà một lần.
"Về thăm nó làm gì? Sao không dẫn con vịt giời đó theo ông luôn đi? Ở nhà tôi chi cho tốn gạo tốn cơm."
"Này là con gái bà đó. Bộ bà không phải là người mang nặng đẻ ra con bé hay sao mà dám nói vậy thế?" Ba Ngọc không hài lòng phê trách bà.
"Nó là con tôi hay không thì ông cũng không có quyền lên tiếng! Con tôi chỉ có mỗi Bảo Duy thôi, còn nó là con ông. Nên ông khôn hồn mà dẫn nó đi đi."
"Tôi mà đủ năng lực là dẫn con bé đi rồi. Ở với bà, Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-hom-nay-nu-chinh-la-vay-/3648853/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.