Chưa kịp nói hết câu, Đức Bảo xông lên ôm lấy thắt lưng của chàng trai nọ và xoay người quật xuống đất. Anh chàng vẫn híp mắt cười như mọi hôm nhưng mà không hiểu sao Trúc Vy vẫn thấy ớn lạnh trong người.
“Là một thằng đàn ông, nói lời như thế với một cô gái nhỏ là điều không thể chấp nhận được. Mày quen người ta vì thân dưới à? Nếu thế thì với dạng như mày thà làm Thái giám đi là vừa.”
“Mày là ai mà dám xen vào chuyện của tụi tao. Còn tụi mày nữa, mắc gì mà xen vào chuyện riêng của tao. Hả?” Chàng trai chật vật đứng dậy nhưng vẫn không quên to mồm chửi mắng.
Từ góc không ai để ý, Nghi từ từ móc trong túi lấy ra một thứ bí ẩn nào đó. Ngọc nhìn vật đó, liền đứng ngẩn tò te. Một thứ dung dịch màu tím đậm mà ai cũng biết đó là gì. Nhìn Nghi khẽ khịt mũi mở nắp lọ, sau đó liền nhẹ nhàng lên tiếng với mọi người xung quanh:
“Tránh ra, mọi người tránh ra.” Dứt lời, một mùi hăng nồng nặc toả ra. Trên đầu chàng trai chảy đầy mắm tôm, hắn ta lấy tay sờ lên đầu. Không chỉ mỗi hắn, mà tất cả mọi người đều ngỡ ngàng với hành vi vừa rồi của Thục Nghi. Này là sao? Cái cô nàng nhìn có vẻ thục nữ này sao có thể cầm thứ đó mà quăng thẳng vào đầu đối phương vậy?
Tất cả mọi người đều vội vàng che mũi lại. Đức Bảo không nhịn được cười phá lên dưới ánh mắt ngạc nhiên của những người khác. Anh nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-hom-nay-nu-chinh-la-vay-/3643382/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.