Chương trước
Chương sau
Vô liêm sỉ thì đi đâu vẫn là vô liêm sỉ!

Bên ngoài phòng là tiếng chim chóc réo rắt, cùng với thị nữ trò chuyện truyền từ xa lại, ánh trăng dao động trên đất. Lục Quân nhìn xuống, nhìn chằm chằm bộ ngực bị áo khoác che lại của nàng. Một lọn tóc của lang quân rơi ra khỏi ngân quan, dán vào mí mắt chàng, môi chàng khẽ nhướn lên như có như không. Tuy chàng không thấy được gì, nhưng La Linh Dư đã giơ tay lên toan tát chàng ——

Bàn tay giơ cao bị lang quân cảnh giác chụp lấy, móng tay gãi lên da nàng.

Lục tam lang đè tay nàng lại, nhướn cao lông mày: “Lại muốn đánh ta nữa hả?”

La Linh Dư: “… Huynh trêu ghẹo ta như vậy, ta tát huynh thì sao hả?”

Lục Quân vô cùng khách khí: “Vậy thì ta nói cho mọi người biết người múa ban nãy là ai nhé?”

La Linh Dư tức giận cắn môi, tay bị chàng đè lên tường không nhúc nhích được, chỉ có thể trừng mắt nhìn chàng với đôi mắt tóe lửa, chất vấn chàng —— Lục Tuyết Thần, huynh tự kiểm điểm về hành động của mình đi!

Uổng công chàng là Tầm Mai cư sĩ, sao lúc không có ai lại phóng túng trụy lạc đến mức này chứ hả? Lúc ở ngoài thì thanh cao kiêu ngạo, nữ lang nói gì với huynh huynh cũng lạnh nhạt, nào ngờ, đến lúc không có ai thì huynh lại thích trêu trẹo người ta như thế! Tuy lời ta nói có hơi không nhất quán, nhưng thế thì liên quan gì tới huynh hả? Đúng là ngày trước chính ta đã ép huynh nhảy xuống nước khi ở trên thuyền, nhưng ta đã cứu huynh lúc ở trên núi Chung còn gì, huynh không thể để ta tự sinh tự diệt được hả?

Màn sương trùm lấy đôi mắt La Linh Dư, sóng sánh như hồ nước, tựa như dải thiên hà đen nhánh vỡ vụn.

Lục Quân cụp mắt nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc thăm dò xem nàng khóc thật hay giả. Chàng thoáng khựng lại, bàn tay nắm lấy nàng hơi thả lỏng ra. Hơi thở của Lục Quân quanh quẩn trên chóp mũi nàng, hàng mi dài rũ xuống: “Lại dùng nước mắt tấn công? Vô ích thôi.”

Tức khắc La Linh Dư nín khóc, thu lại nước mắt sắp rơi xuống —— suýt nữa nàng đã quên người này lạnh lùng, thấy mỹ nhân khóc cũng có thể thờ ơ.

La Linh Dư ngẩng cao đầu, hừ lạnh. Lục Quân cau mày nheo mắt, lại nghe thấy nữ lang điệu đà nói: “Dù gì chuyện của ta cũng không còn liên quan đến huynh nữa, cho dù huynh có đi khắp nơi nói lung tung… Mà huynh cũng đâu phải là người hay đi nói lung tung đúng không? Buông ta ra, nếu không ta sẽ hét lên huynh là đồ biến thái, để mọi người đến xem bộ mặt thật của Lục tam lang. Ta không được thốt thì huynh cũng đừng mơ.”

Khóe môi La Linh Dư nhướn lên, cười nhạo đầy khiêu khích. Nàng biết chắc Lục Quân sẽ không đi loa cho cả thiên hạ biết biểu muội của chàng không phải người tốt ra sao thế nào, nếu Lục Quân là loại người đó, thì sao đến bây giờ chỉ có mình chàng mới biết rõ bộ mặt thật của nàng? Có lẽ những người khác chỉ cảm thấy nàng không được tốt bụng, song Lục Quân lại biết phẩm hạnh của nàng còn không bằng người thường.

Nàng không làm việc ác, nhưng nàng thừa nhận phẩm hạnh của mình không hề cao.

Lục Quân lẩm bẩm: “Xem ra Dư Nhi muội muội muốn theo đến cùng… Muội định diễn kịch suốt đời, chỉ cần gả cho một lang quân như ý là được?”

La Linh Dư: “Chỉ cần có thể gả cho lang quân như ý thì không cần huynh lo, ta có thể tự diễn kịch suốt đời…” Thấy Lục Quân cụp mắt, sắc mặt thay đổi thất thường, chàng im lặng một lúc rất lâu. Không biết chàng đang nghĩ gì, La Linh Dư vội vã muốn thay áo ra ngoài gặp khách, nhưng chàng vẫn đè nàng bất động, không nói năng cũng không làm gì. Nàng bèn dùng mũi chân đá vào dưới chàng.

Hàng mi Lục Quân rung lên, chợt hoàn hồn.

La Linh Dư hạ thấp giọng: “Huynh thả ta ra, đừng quan tâm đến ta nữa… Lục tam lang trăm công nghìn việc, tự dưng chạy tới nói chuyện với ta, có phải không hay lắm không?”

Lục Quân ngẩn người: “Muội vẫn chưa biết?”

Trước đó chàng và mấy danh sĩ đi ngang qua bình phong của nàng, người bình thường sao có thể dễ dàng đứng dậy đi ngang qua như vậy được? Chỉ có năm danh sĩ cuộc thi nào cũng phải xem mới có thể đi ngang lúc nàng vừa biểu diễn xong… Lục Quân cứ tưởng hẳn nàng sẽ đoán ra, không ngờ nàng chẳng chút hoài nghi.

La Linh Dư: “Biết cái gì?”

Lục Quân bật cười, hơi thở phả vào chóp mũi nàng, lúc cười có vẻ lưu luyến dịu dàng: “Thật ra thì, có một việc ta cảm thấy muội cần phải biết, nếu không muội sẽ hối hận, chỉ cần muội xin ta…”

“Ta không muốn biết! Cũng không hối hận! Càng sẽ không xin gì huynh cả!” La Linh Dư nói chắc như đinh đóng cột, phản ứng nhanh như thế, ngay đến Lục Quân sững sờ.

Khi Lục Quân ngẩn người, La Linh Dư chỉ cần giãy nhẹ một phát là có thể thoát khỏi bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình. La Linh Dư nhanh chóng chạy trốn, không hiểu sao lúc chạy trốn lại có vẻ buồn buồn, nhìn gương mặt phong lưu của Lục Quân dần nổi giận ——

La Linh Dư giơ đầu gối lên, vào lúc Lục tam lang còn đang đứng hình vì nàng, thì đầu gối lập tức đá mạnh lên trên. Bình thường người nhà không che chở được mỹ nhân như nàng, nên lúc từ Nam Dương đến Kiến Nghiệp, trưởng bối La gia đã tìm nữ sư phụ dạy cho nàng mấy chiêu phòng thân. Nàng biết dùng đầu gối đập vào nơi ấy của nam tử là một đòn trí mạng với bọn họ…

Nữ sư phụ dạy qua loa, cũng không nói rõ nguyên lý thế nào, Lục tam lang thật đúng là may mắn, trở thành lang quân đầu tiên bị La thị nữ đối xử như vậy.

Lục tam lang phản ứng rất nhanh, lúc nàng giơ chân đá thì chàng vội né người sang một bên, tránh khỏi cái đụng trí mạng. Nhưng lúc nghiêng người, vẫn cứ bị La Linh Dư không biết nặng nhẹ đá sượt qua. Lục tam lang rên rỉ, cong người quỳ xuống, tay chống trên sàn, trán lấm tấm mồ hôi.

Giọng chàng khản đặc: ‘‘La Linh Dư! Muội lại đây cho ta…”

Sắc mặt chàng xám ngoét: Lục tam lang sống đến ngày hôm nay, nhưng chưa từng bị nữ lang nào đối xử như vậy. Con nha đầu này, nàng có biết…

La Linh Dư chạy ra xa ba trượng, ngoái đầu lại thì thấy chàng ngã xuống. La Linh Dư giật mình, nhìn thấy trên trán Lục tam lang đổ đầy mồ hôi. Chàng gập người mãi không đứng dậy nổi, giống như lần trước khi nàng đá vào đầu gối chàng vậy. Nhưng lúc đó chàng cũng đâu như thế… Lục tam lang khàn giọng gọi nàng đến, đương nhiên còn lâu La Linh Dư mới nghe. Lần hốt hoảng này làm La Linh Dư không có cả thời gian đổi xiêm y, nàng dựa vào cửa nói: “Huynh huynh huynh đừng có gọi ta, là do huynh trêu ta trước… Ta sẽ tìm đại phu cho huynh!”

“Huynh huynh huynh đừng chết đấy!”

Nghe thấy nàng định ra ngoài tìm người, giọng Lục Quân trở nên gấp gáp, giãy giụa muốn đứng dậy: “Đừng ——”

“Rầm ——”

Nhưng cửa đã mở, nữ lang hốt hoảng lao ra ngoài.

Để lại một mình Lục Quân ngã xuống thảm, cố nén cơn nhức nhối ở nơi nào đó. Chàng nghiến răng oán hận La Linh Dư liên tục, nếu nàng đá hỏng chàng, thì nàng đừng mơ đời này được gả cho lang quân như ý như úng gì hết. Chàng phải trói chết nàng, nàng cũng đừng hòng nghĩ cách trốn được…

Đẩy cửa ra, mấy lang quân đi tới đỡ chàng, thắc mắc: “Tam lang huynh sao thế? La nương tử nói huynh bị bệnh, lo lắng đến mức sắp khóc kia kìa.”

Lục Quân: “…”

Chàng bình tĩnh, từ tốn đứng dậy. Phủi bụi trên vạt áo đi, Lục tam lang nhẹ nhàng nói: “Không có gì, ta chỉ đùa giỡn với nàng ấy thôi.”

Mấy lang quân hoài nghi nhìn chàng, song lại không nhìn ra được gì từ trên mặt chàng, chỉ đành gật đầu rồi đổi đề tài: “La nương tử là biểu muội của tam lang à? Đúng là giai nhân. Mà điệu múa ban nãy đẹp thật đấy, đoán sau này giá của Liên Thất nương ở Thành Ngọc phường sẽ tăng cao đây; còn nàng ấy lại tốt bụng như vậy, vừa thấy huynh khó chịu đã hoảng hốt tìm người, lúc bọn ta gặp nàng ấy, La nương tử khóc tới nỗi không thở được kia mà.”

Lục Quân nén đau nhếch mép, trong lòng châm chọc: khóc tới mức không thở nổi? Chàng thấy nàng sợ tới mức không thở nổi thì có.

La Linh Dư mang theo tâm sự quay lại chỗ của các nữ lang, nghe thấy đâu đâu cũng đều khen điệu múa “Bôn Nguyệt” vừa rồi. Các nam lang cũng đang hỏi thăm Liên Thất nương múa là nhân sĩ phương nào, Liên Thất nương nhận được rất nhiều hoa, khiến nàng ta vô cùng lo lắng, không tiếp nhận nổi; còn phía La Linh Dư, các nam lang nữ lang đều đến trò chuyện với nàng, muốn biết vị nữ lang này là ai. Tất cả mọi người vây quanh Liên Thất nương và La Linh Dư, theo bản năng cảm thấy La nương tử thật đa tài, điệu múa do nàng biên đạo, bản nhạc do nàng tự viết, mà cả dàn chuông đầy khí thế đó, ắt cũng do một tay nàng sắp xếp.

Chu Dương Linh mệt mỏi lùi đi ra khỏi sân, dàn chuông cổ được khôi phục đó rất đáng quý, cho nên nàng không yên tâm để người khác gõ chuông, thế là suốt buổi đều tự một mình mình làm. Kết quả là sau đó, Chu Dương Linh cố nén khó chịu, miễn cưỡng bảo thị nữ đi nói lại với La Linh Dư, bảo tạm thời dàn chuông cứ để ở chỗ nàng, còn mình thì mơ màng được người đỡ ra ngoài. Đúng lúc mấy người Trần vương điện hạ đi đến, muốn ngắm nhìn cho biết dàn chuông là gì. Đám đông tấp nập, người người đi tới trung tâm, Chu Dương Linh cúi đầu, lại va phải người tiếp rồi.

Lảo đảo ngã ra sau, chỉ mơ hồ thấy có bóng người vụt qua trước mắt, nàng rì rầm: “Lại là huynh…”

Người hầu đỡ nàng thốt lên: “Lang quân!”

Sau đó chỉ thấy lang quân bị đụng ngã xuống đất, ngất đi.

Người hầu sợ hãi: “…” Vị tiểu lang quân này làm từ nước đá hay sao, mà mới đụng nhẹ là “vỡ” thế này?

Trần vương điện hạ im lặng, cũng không ngờ lại như thế này. Y ngồi xổm xuống, nói: “Hắn nghỉ ở đâu? Ta đưa hắn về.”

Chu Dương Linh đến Kiến Nghiệp có thanh thế rất lớn. Nhưng sau khi đến rồi, nàng bèn bảo người hầu đến tìm mấy đệ tử hàn vi nhờ cậy Trần vương, còn bản thân thì đi một mình. Người hầu hiện tại cũng không phải là người hầu của Chu Dương Linh nên chẳng mặn mà gì, bởi vậy khi có quý nhân ngỏ lời muốn đưa tiểu lang quân quân về, nàng ta vội vã báo địa chỉ, rồi nhìn lang quân quý tộc kia ôm lấy tiểu lang quân rời đi. Hình như lúc ôm thì phát hiện thể trọng quá nhẹ, Trần vương ngạc nhiên cúi đầu, nhìn lang quân thiếu niên sắc mặt tái nhợt, nhắm nghiền hai mắt nằm trong lòng.

Lưu Thục không nói gì thêm, chỉ bảo người hầu dẫn đường rồi xoay người sải bước đi ra ngoài.

Còn La Linh Dư nghĩ lại mà vẫn còn sợ. Vốn là một chuyện rất vui vẻ, bây giờ thứ nhất là xiêm y chưa thay, nàng sợ bị người ta phát hiện ra manh mối; thứ hai rốt cuộc Lục Quân thế nào, nàng sợ không được.

La Linh Dư dặn dò thị nữ nghe ngóng tình hình của Lục tam lang, đúng lúc Trần nương tử Trần Tú đoan trang đi lướt qua. Nghe lời này của nàng, Trần Tú biết nữ lang này lại giả nhân giả nghĩa, bèn lạnh giọng nói: “Có chút chuyện này mà cô cũng muốn ra vẻ hả? Muốn biết Lục tam lang thế nào, không phải tự cô đi xem là được sao. Có điều huynh ấy còn phải đánh giá nhận xét vòng thi kế tiếp, cho dù cô có là biểu muội của huynh ấy, nhưng nếu muốn huynh ấy hạ thủ lưu tình với mình, thì cũng đừng làm phiền huynh ấy vào lúc này.”

La Linh Dư: “…”

Nàng bắt được trọng điểm rồi.

Cơn chóng mặt đột nhiên ập đến khiến nàng mất hết hồn vía, trước mắt biến thành màu đen, bao khả năng tệ hại được hình dung sống động trong lòng. Lục tam lang trêu chọc nàng, mấy lần nói với nàng “ta có lời muốn nói với muội”, nhưng nàng không hề nghe dù chỉ một lần… Bây giờ, bây giờ! La Linh Dư sắp nghẹt thở: “Vì, vì, vì sao huynh ấy lại nhận xét vòng thi kế tiếp?”

Trần Tú liếc nàng, chẳng lẽ nàng ta không biết thật?

Xem ra quan hệ giữa đôi huynh muội họ hàng này… cũng chỉ thế mà thôi.

Sự khó chịu trong lòng vơi đi phần nào, Trần Tú nhìn thẳng vào La Linh Dư: “Đương nhiên là vì năm nay, Lục tam lang là một trong năm danh sĩ của cuộc tuyển chọn Hoa thần rồi. Mấy ngày qua không biết có bao nhiêu kẻ đạp nát cổng lớn Lục gia, muốn tìm Lục tam lang nói đỡ cho đấy; cũng có nhiều nữ lang xúm lại Lục tam lang… Đừng nói với ta là cô chỉ cảm thấy huynh ấy có mỗi sức hút mãnh liệt thôi nhé?”

La Linh Dư ngã ngửa, sắc mặt tái mét. Trong lòng vô cùng khiếp sợ, lòng bàn tay tê rần, nàng rất yếu ớt, cũng cực ấm ức —— nàng chỉ đơn giản cảm thấy người nào đó có mỗi sức hút là sai rồi hả? Người không đẹp như Trần Tú, thì làm sao có thể hiểu được sức hấp dẫn của cái đẹp với người khác phái? La Linh Dư thấy mình rất đầy sức hút, đi đâu cũng có lang quân vây quanh. Nên đương nhiên nàng cũng cho rằng Lục Quân giống vậy.

Trời ơi, lúc các nữ lang khác còn đang bận nịnh nọt lấy lòng Lục Quân, Lục Quân chủ động tìm nàng thì nàng lại vội gạt chàng ra. Nàng không chỉ đẩy chàng, mà còn đá chàng nữa. Hình như lúc đó chàng đứng không vững… Nàng lại còn rất hùng hồn nói không cần chàng lo cho mình, không, đó không phải lời thật lòng của nàng, nàng muốn chàng lo cho mình mà. Chàng mà không lo thì cái danh Hoa thần của nàng biết làm sao?

Lục tam lang, Lục tam lang… Tam biểu ca… Tầm Mai cư sĩ của nàng, Tuyết Thần ca ca của nàng… Hình như sắp bay cao bay xa như mây trên trời rồi… Mà cho dù bây giờ có cầu cạnh nàng, nhất định chàng cũng sẽ sỉ vả cho xem…

Trần Tú thờ ơ nhìn La Linh Dư liên tục thay đổi vẻ mặt, nhìn nữ lang đứng bật dậy, bước nhanh ra ngoài, túm lấy người ta hỏi vòng thi kế tiếp ở đâu, Lục tam lang ở đâu. Trần Tú khinh bỉ nàng, La Linh Dư vội vã chạy ra sân tìm người, đầu đầy mồ hôi, muốn cứu vãn sai lầm của mình. Lúc nàng rời đi gấp gáp, thì vô tình va phải Lục nhị lang.

Lục nhị lang khấp khởi vui mừng, dẫn Hành Dương vương ở sau đến giới thiệu với La Linh Dư: “Biểu muội, Hành Dương…”

La Linh Dư sốt sắng nói: “Nhị biểu ca, muội có việc phải tìm tam biểu ca, muội đi đã!”

Người nàng toát lên khí chất quý nữ, nhưng bước chân lại vội vã. Nữ lang nhẹ nhàng chạy tới, lại nhẹ nhàng chạy đi. Lục nhị lang xoay người lại nhưng không kịp túm lấy tay áo, La biểu muội của chàng đã hòa vào đám đông rồi. Trong màn đêm đèn đuốc sáng choang, đầu người nhốn nháo, chẳng một ai thấy rõ con đường phía trước.

Hành Dương vương Lưu Mộ đứng cạnh sầm mặt, cơn giận kìm nén trước đó đã bùng nổ: “… Đây chính là biểu muội mà ngươi nói rất kính mến ta đấy hả?!”

Lục nhị lang cười khan: “Nhất định, là có hiểu lầm gì rồi…”

Lục nhị lang thầm than: biểu muội ơi là biểu muội, muội đang làm gì vậy? Tên khốn tam đệ kia tìm bao giờ chả được, vậy mà muội cứ nhắm trúng lúc này để tìm! Vất vả lắm vi huynh mới kéo được Hành Dương vương đến để nói chuyện với muội, vậy mà muội không chịu nhìn người ta mà đã bỏ đi. Muội muội muội… Thân là hoàng hậu tương lai, xây dựng quan hệ tốt với phu quân tương lai, không phải là tự giác sao?

Tam đệ cũng thế, đi đâu cũng làm liều càn quấy! Còn cả Trần vương đó nữa… Đã nói với tam đệ không biết bao nhiêu lần, sao đệ ấy vẫn chưa cắt đứt với Trần vương? Cho dù không biết được con đường tương lai, nhưng Hành Dương vương là hoàng đệ được bệ hạ sủng ái nhất, còn có cả thánh chỉ trong truyền thuyết nữa, tiền đồ của Trần vương sao có thể đáng tin bằng?

***

Kỳ tuyển chọn Hoa thần chỉ còn lại hai ngày, cứ thế thong thả trôi qua. Mỗi một vòng thi La Linh Dư đều nghiêm túc đến xem, mục đích là muốn đến gần Lục Quân, nói xin lỗi với chàng. Nhưng liên tục hai ngày kế tiếp, Lục Quân hoàn toàn né tránh nàng. Có lúc tầm mắt hai người chạm vao nhau, La Linh Dư chỉ vừa trưng ra gương mặt vui vẻ lấy lòng thì sắc mặt chàng đã sa sầm, quay phắt đầu đi. Tới khi nàng gạt mọi người ra đuổi theo, Lục tam lang đã đi nhanh như gió, không thấy bóng dáng đâu.

Tin tốt duy nhất là, có lẽ nàng đá chàng không đến nỗi nặng, chàng vẫn đi đứng bình thường.

La Linh Dư chán nản, tâm trạng thấp thỏm, nhưng cũng chỉ có thể ủ rũ cúi đầu đi cùng Lục nhị lang về phủ.

Mấy ngày sau đó, các lang quân nữ lang cân nhắc chọn ra thứ hạng nhất nhì ba trong lòng mình, cũng cố chạy vạy tìm quan hệ đến thăm năm danh sĩ. Dù không có được Hoa thần, nhưng tán gẫu với các danh sĩ cũng là một chuyện tao nhã. Mấy vị danh sĩ khác toàn là ông già, cho nên nơi tấp nập nhất vẫn là chỗ Lục tam lang. Nhưng thực không khéo, Lục tam lang mới có chức quan, ngày nào cũng phải vào triều làm việc, bình thường chẳng mấy khi ở Lục gia.

Các nữ lang mới đến không thể như các biểu tiểu thư ở lại Lục gia, nghĩ hết cách vô tình chạm mặt Lục tam lang được.

Coi như là chủ nhà Lục gia, La Linh Dư chiêu đãi các nữ lang, đồng thời hỏi thăm thành tích của buổi tuyển chọn Hoa thần. Nhiều người lên tiếng ——

“Trần nương tử và Bình Ninh công chúa căng quá, không so được. Nhưng La nương tử cũng không kém cạnh. Điệu múa do cô soạn rất hay, hai ngày nay Thành Ngọc phường đều muốn gọi Liên Thất nương múa, bây giờ khó mà tranh được bảng của Liên Thất nương lắm.”

“La nương tử đừng lo. Tuy bọn ta không gặp được Lục tam lang, nhưng không phải cô đang ở Lục gia sao? Lục tam lang đi làm ban ngày, nhưng tối cũng phải về phủ ngủ đúng không? Tin tức của huynh ấy có thể chính xác hơn của bọn ta nhiều. La nương tử cũng nhớ hỏi thăm giùm bọn ta nhé?”

“Yên tâm đi. Suy cho cùng cũng là biểu ca của cô, có lẽ sẽ chấm điểm cao lắm.”

Nhưng một nữ lang khác lại do dự nói: “Ta, ta nghe huynh trưởng mình nói, lúc huynh ấy nói chuyện với Lục tam lang, có vô tình nhìn thấy điểm do Lục tam lang chấm. Hình như huynh ấy đánh giá cho La nương tử, là một chữ ‘hạng ba’?”

La Linh Dư chấn động, sắc mặt tái xanh: Cái gì? Hạng ba?!

Các nữ lang trố mắt: … Sao Lục tam lang ác với biểu muội nhà mình vậy? Chàng chấm điểm cho biểu muội thấp như thế, không biết liệu điểm của các nàng có thấp hơn không…

La Linh Dư nằm bò trên bàn, bi ai khó tả. Các nữ lang rất thông cảm, không biết phải trấn an nàng thế nào, đành nói lung tung vào lời, quanh co đều bảo là nàng có quan hệ, thử thuyết phục Lục tam lang thay đổi điểm xem. Khuyên La Linh Dư xong, các nữ lang đều cảm thấy Lục tam lang chấm điểm quá thấp, bản thân có lẽ không đợi được gì ở Lục gia… cho nên đều tìm cớ ra về, đi tìm những danh sĩ khác nghe ngóng.

Rất lâu rất lâu sau, sau hai ngày bị đả kích, La Linh Dư ôm con tim kiên cường bò dậy, đưa mắt nhìn đến Thanh viện —— không, nàng không thể nhận thua được! Kết quả còn chưa có, Lục tam lang vẫn còn cơ hội đổi điểm…

Giống như các nữ lang khác đã nói còn gì, nàng và Lục Quân đều ở tại Lục gia, miễn cưỡng cũng có thể nói là hai người cùng ở một phòng… Quan hệ khăng khít như vậy, nàng không tin không lay động được Lục tam lang. Cho dù bị chàng ghét bỏ, nàng cũng phải nhẫn nhịn!

Ép xuống sự khó chịu lẫn thẹn thùng khi đối mặt với Lục Quân, đầu óc La Linh Dư lại hoạt động, nửa khắc sau, nàng gọi thị nữ đến: “Chúng ta vào bếp nấu đồ ngon thôi, cũng đưa nhiều nhiều sang cho Thanh viện…”

***

La Linh Dư cảm thấy tiền đồ của mình thật ảm đạm, nhưng phía các lang quân lại đánh giá khá cao về nàng. Sau khi kết thúc năm ngày thi chọn Hoa thần, các lang quân Kiến Nghiệp gần như chỉ biết đến biểu tiểu thư Lục gia xinh đẹp, đi hỏi thăm về vị biểu tiểu thư này khắp nơi.

Trên triều, Lục tam lang và Trần vương đều bị Hành Dương vương Lưu Mộ nhằm vào, ngày nào cũng bận đến mức sứt đầu mẻ trán, chẳng có thời gian để tâm đến biểu muội của chàng ra sao; Lục nhị lang lại chỉ có chức quan ngồi chơi xơi nước – mặc dù gần đây có tìm phụ thân xin một quan chức thật – nhưng tạm thời hắn vẫn khá rảnh rỗi. Cho nên các lang quân vây quanh Lục nhị lang hỏi thăm biểu tiểu thư nhiều hơn.

Lục nhị lang nghe tới mức ngơ ngác.

Lục tam lang tan triều, thấy nhị ca lại bị người ta chặn lại. Lục nhị lang Lục Hiển thư sinh yếu đuối không gạt nổi đám đông, Lục tam lang liếc nhìn, thấy nhị ca của chàng nhìn sang với ánh mắt cầu cứu. Lục tam lang nhếch mép, chịu đựng sự mệt mỏi đi đến giải cứu Lục nhị lang. Lúc Lục Quân đi đến, Lục Hiển đang được Tề tam lang hỏi: “Huynh có biết trong nhà huynh ai có thể làm chủ hôn sự của biểu muội huynh không? Phải có người làm chủ đúng không?”

Lục Quân dừng bước: Hôn sự?

Mới đó mà đã muốn nói chuyện cưới gả rồi?

Lục Hiển cũng nghĩ thế. Mặt hắn như quả mướp đắng, hắn chỉ muốn kết nối cho La biểu muội và Hành Dương vương thôi, tự dưng giữa chừng lại nhảy ra một Tề tam lang, mà hình như còn kiên quyết hơn Hành Dương vương nhiều. Lục Hiển miễn cưỡng nói: “La biểu muội đến nhà ta, dĩ nhiên có để Lục gia giúp chuyện hôn sự. Nhà chúng ta, người có thể làm chủ thay La biểu muội chính là cô cô của ta. Vốn dĩ La biểu muội cũng đến vì cô cô. Sao, Tề tam lang muốn cưới biểu muội của ta hả?”

Lục Quân nhìn chằm chằm Tề tam lang.

Mắt chàng lạnh lùng nhưng ánh mắt lại nóng rực, rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng nhìn tới mức làm Tề tam lang như ngồi trên bàn chông, mất tự nhiên dời mắt khỏi Lục nhị lang.

Tề tam lang ấp úng nói nhỏ với Lục nhị lang: “Vì ta thích nàng ấy, nhưng sợ là trong nhà ta không đồng ý. Thế gia như chúng ta, cưới thê tử cũng phải xem xét nhiều khía cạnh…”

Ánh mắt Lục nhị lang lạnh hẳn đi.

Tề tam lang chần chừ: “Ta sẽ thuyết phục trưởng bối trong nhà, huynh xem huynh có thể đi nói với cô cô, là ta sẽ để La muội muội làm phòng nhì có được không? Tề gia cũng là thế gia hào môn ở Kiến Nghiệp, có điều ta không có quyền nói chuyện lớn lắm. Nhưng ta thật lòng thích La muội muội, dù làm thiếp, ta cũng sẽ thương nàng yêu nàng…”

Lục nhị lang Lục Hiển ngẩn ra, trầm tư suy nghĩ: Đúng rồi, hắn quên mất, xuất thân của La biểu muội… trong tình hình Kiến Nghiệp đâu đâu cũng toàn là thế gia hào môn, thật sự không đủ tầm. Nay La gia chỉ còn lại một dòng La thị đã suy tàn ở Nam Dương, là một sĩ tộc thông thường, sao có thể làm mai với hào môn thế gia ở Kiến Nghiệp đây? Làm thiếp, lại có vẻ là La biểu muội với cao.

Như vậy, câu chuyện trong mơ của hắn… Lục nhị lang sợ hãi nảy sinh hoài nghi: Rốt cuộc là Hành Dương vương thật sự yêu biểu muội, hay là hắn có yêu cầu khác? Trong giấc mơ của mình, rốt cuộc biểu muội đóng nhân vật gì? Điều mình nhìn thấy có phải là chân tướng không? La biểu muội trong mơ có thật sự sung sướng không?

Là lợi ích quan trọng, là tương lai không rõ chân tướng quan trọng, hay La biểu muội được vui vẻ quan trọng hơn?

Hắn biết được cái gì?

Đuôi mắt Lục nhị lang quét thấy sắc mặt không thèm đếm xỉa ai của Lục tam lang, lại thấy đệ đệ thờ ơ dời đi. Trong lòng Lục nhị lang đắng chát, nghĩ đến kết quả của tam đệ —— hắn phải làm sao mới có thể thay đổi được đây? Tam đệ chết ở biên ải… Có phải nếu không để tam đệ bao giờ ra đó, thì đệ ấy sẽ mãi mãi được bình an không?

Vậy phải làm sao để không cho tam đệ đến đó đây…

Lục nhị lang nhìn chằm chằm Lục tam lang.

Lục tam lang nhướn mày.

Lục Hiển: “Tam đệ, đệ cảm thấy làm quan văn thế nào?”

Lục Quân: “…”

Mặt chàng không biến sắc: “Nhị ca, bây giờ đệ đang là quan văn.”

Lục Hiển: “…”

Ý của hắn đương nhiên là làm quan văn mãi mãi… Tam đệ đúng là không hiểu được dụng tâm lương khổ của hắn… Lục nhị lang thở dài, che tay áo rời đi. Vì cùng đường về phủ, Lục tam lang đuổi theo bước chân của Lục nhị lang.

Tề tam lang Tề An bị bỏ mặc sau lưng ngơ ngác: khoan khoan, có ai còn nhớ tới y không vậy? Chuyện y vừa ngỏ lời với La muội muội thì sao? Thái độ của hai lang quân Lục gia là gì vậy, quên y rồi hả?



Đâu có quên được.

Còn lại một ngày, lúc làm việc, trong lòng Lục Quân cứ nghĩ mãi đến chuyện Tề tam lang muốn cưới La Linh Dư làm thiếp. Mỗi lần nhớ đến là trong lòng càng khó chịu. Đến cuối cùng, chàng không thể chú tâm làm việc, đành xin nghỉ quay về phủ sớm. Lúc trở lại Thanh viện, phòng chính sáng trưng, nhưng Cẩm Nguyệt lại không phái thị nữ chờ Lục Quân ở trong sân.

Lục tam lang đi vào trong viện, ngửi thấy mùi thơm thức ăn, nghe thấy tiếng nói cười khúc khích.

Chàng vén rèm lên, đứng ở cửa, trông thấy hai nữ lang đang ngồi nói chuyện bên bàn ở trong phòng. La Linh Dư cười nói như yến, ngôn từ nhẹ nhàng, chọc cho Cẩm Nguyệt cười ngất, cơ thể nghiêng về phía trước, thân thiết nhìn La Linh Dư. Còn sau lưng Cẩm Nguyệt, Chức Nguyệt đang gắp thức ăn cho các nàng, môi vểnh lên như người vô hình. Chức Nguyệt mất hứng lặng lẽ lườm nguýt biểu tiểu thư ở đối diện, bất chợt nhác thấy lang quân đứng yên ở cửa, sợ tới mức đôi đũa rơi xuống: “Lang lang lang lang quân ——!”

Sao đột nhiên lại quay về thế này?!

So với thị nữ hốt hoảng, La Linh Dư vẫn duy trì sự tao nhã bình tĩnh. Đặt đôi đũa xuống ngoái đầu lại, nữ lang nở nụ cười chúm chím như hoa, ánh mắt nhìn chàng đầy thân thiết sùng bái, ngọt ngào hỏi: “Tuyết Thần ca ca, huynh về rồi hả?”

Tuyết Thần ca ca?!

Lục Quân nhìn các nàng, trong lòng chợt có cảm giác hoảng hốt lẫn hoang đường: trái lại chàng còn cảm thấy bọn họ là chủ tớ tình thâm, chủ mẫu đương gia đang chọc cười thị nữ của mình.

Còn mình chính là lang chủ thật đáng thương, vì thê tử rất được thị nữ yêu mến, nên lúc về nhà không có cơm lành canh ngọt để ăn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.