Khi gõ xuống chữ cuối cùng của ngoại truyện, tôi vẫn cảm thấy rất không chân thật.
Không biết liệu tôi của tuổi 17, người đã viết phác thảo nhân vật vào sổ nháp trong giờ tự học buổi tối, có từng nghĩ rằng sẽ có một ngày như hôm nay không, những con người chợt nảy ra trong đầu, và câu chuyện của họ, sẽ được in thành chữ trên giấy, sẽ có được nơi thuộc về riêng họ.
Thật kỳ diệu.
Thực ra, câu chuyện này đã ở bên tôi suốt một quãng thời gian rất dài. Nó bắt đầu từ bài “Đằng Vương Các Tự” trong sách giáo khoa Ngữ Văn năm lớp 11, khi đọc đến câu:
“Ngư chu xướng vãn, hưởng cùng Bành Lệ chi tân; nhạn trận kinh hàn, thanh đoạn Hoành Dương chi phố” (Thuyền chài cất tiếng hát lúc chiều tà, vang khắp bờ Bành Lệ; đàn nhạn vì lạnh mà giật mình, tiếng kêu đứt đoạn bến Hoànnh Dương ). Ý tưởng về câu chuyện này bỗng nhiên được gieo trong lòng tôi. Ban đầu, nó chỉ là những mảnh rời rạc viết tay, từng đoạn nhỏ được tôi ghi lại trên giấy nháp, rồi từ từ mở rộng ra. Trong vô số khoảnh khắc ngẩn ngơ, tôi đều tự hỏi: Yến Thu sẽ là người như thế nào? Tưởng Kinh Hàn lại là người như thế nào? Giữa chừng, vì nhiều lý do, tôi đã dừng viết, chỉ ghi chép lẻ tẻ từng đoạn nhỏ. Mãi đến ba năm sau, tôi mới thực sự viết xong chữ cuối cùng của bản chính. Nếu xét theo tiêu chuẩn của một “câu chuyện hay”, thì có lẽ nó chưa đạt đến mức đó. Nó chỉ là một cuốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-chieu-trong-anh-hoang-hon/4700407/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.