Trân cứ vừa thút thít vừa xếp đồ nên chả cái gì vào cái nào. Phải đợi đến khi bà chủ về, cùng với An phụ giúp thì mới xong. Thật ra thì đồ của Trân cũng không nhiều lắm, chỉ một loáng là phòng đã trở nên trống vắng như chưa có bất kì việc gì xảy ra.
‘Lại đây, nghe bà nói cái này, phải bình tĩnh đấy, không được khóc đâu.’
‘Vâng’
‘Mẹ con gọi lên bảo bố con mới bị tai nạn, vậy nên hi vọng con về sớm một chút.’
Trân cảm giác như chân mình không đứng vững nữa. Cho dù họ không nuôi bé ngày nào nhưng có một sự thật không thể phũ nhận là họ là người sinh ra bé, là người ruột thịt một nhà. Bé cảm giác lo sợ, lo sợ cho gia đình và người cha ruột thịt của mình.
‘Bà…bà đưa con về được không, con muốn về ngay.’
‘Ừm, bây giờ bà sẽ đưa con đi.’
Bé thất thần như người mất hồn, vội vã đi ra xe. Trước khi bà lái xe, Khải kéo tay bà lại.
‘Con đi cùng.’
‘Con cứ ở nhà đi, mẹ sẽ về nhà sớm, có gì thì gọi cho mẹ.’
Khải đành bất lực mà buông tay mẹ ra, chỉ kịp vội nói với bé một câu. Mà có lẽ, bé cũng chẳng nhớ được.
‘Anh sẽ sớm xuống thăm bé.’
Khải và An cứ thế đứng nhìn chiếc xe lăn bánh rời đi, đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ không nhìn thấy nữa thì hai anh em mới vào ngồi trước nhà. Cả hai không ai nói với ai điều gì, nhưng tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-cau-cu-bao-em-ngoc/2269972/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.