Về phòng làm việc của mình, Hồng Khánh không dám nhìn thẳng, vì nhìn thẳng sẽ thấy được Hải Uyên đang làm gì.
Ngộ nhỡ cô bắt gặp anh đang nhìn cô giống lúc sáng thì phải làm sao?
Vậy nên anh hướng mắt xuống đất, bước nhanh và ngồi phịch xuống ghế, mở máy tính chuẩn bị làm việc.
Nhưng mà, tính tò mò trong mỗi con người đều có một giới hạn nhất định.
Hồng Khánh nghiêng máy tính sang hướng Hải Uyên một chút, vì có thể thông qua hình ảnh phản chiếu trên màn hình mà biết được cô đang làm gì.
Trời không phụ lòng anh, dù chỉ mờ mờ ảo ảo, nhưng anh có thể nhìn ra Hải Uyên đang bắt đầu dùng bữa. Hơn nữa, món đầu tiên mà cô ăn không phải là gà viên rán của Vân An mà là kimbap của anh. Tiếp đến là ly bạc xỉu, vừa uống vừa xem chương trình nào đó trên máy tính.
Bỗng nhiên, cô nàng dứng dậy, tiến sát lại tấm kính ngăn giữa hai phòng.
Hồng Khánh tức khắc thu lại nụ cười ngờ nghệch của mình và quay đầu sang.
Hải Uyên cầm trên tay ly nước, tay kia cầm điện thoại giơ trước mặt.
[Cảm ơn nhé. Hai món này bao nhiêu tiền, cho em số tài khoản, em gửi lại anh.]
Hồng Khánh cố gắng không nhíu mày, bình ổn cảm xúc. Anh chỉ phất nhẹ tay, rồi trở về với màn hình máy tính trước mặt.
Cử chỉ của anh đủ để Hải Uyên biết, anh đang muốn nói rằng không cần. Nhưng chẳng hiểu sao cô có cảm giác anh không vui, vì những ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-bang-khong-xuat-hien/3000636/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.