“Già cái đầu mà còn để mẹ phải làm mai, anh còn là đàn ông không?”
Hoàng Tuấn vẫn chưa hoàn hồn vì chuyện làm mai, Hồng Khánh đã bồi thêm cho anh một cú đá đầy cọc cằn, quả thực sốc đến tận óc.
Bà Hương chẳng hiểu tại sao bỗng nhiên Hồng Khánh lại hành xử có phần thô lỗ như vậy, nhưng chẳng trách móc gì, vì con trai bà nói đúng.
Bữa cơm tối đó diễn ra trong bầu không khí rất kì quái.
Ông Phước chưa hay biết chuyện nên có hơi tò mò. Rốt cuộc, cả ngày nay ai đụng phải hai đứa con mình mà trông đứa nào đứa nấy như mới nuốt phải cả nắm ớt như thế?
Nhưng đây cũng không phải là lần đầu có tình huống này. Nên thay vì hỏi thăm, ông mặc kệ, vợ ông vui là được.
***
Hải Uyên sau khi về nhà liền xông vào phòng tắm, mở vòi sen tắm rửa. Chỉ có như vậy mới có thể làm dịu đi cái tâm trạng bức bối trong lòng.
Xong xuôi chuyện, Hải Uyên pha một bình trà hoa nhài mát lạnh, cùng với một bản violin quen thuộc, ra ban công thưởng thức gió trời.
Từng làn gió vờn nhau giữa không trung rộng lớn, luồn qua mái tóc mềm, phất nó khẽ bay lên. Gió phả vào mặt mát rượi, và ánh đèn hắt đến làn da trắng nõn của Hải Uyên.
Cô ngắm nhìn thành phố Ưng Châu ngút ngàn những tòa nhà lớn bé, đến con đường yên tĩnh được thắp sáng bởi ánh đèn đường phía dưới.
Bản violin tha thiết vang, ngấm vào sâu trong tim.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-bang-khong-xuat-hien/3000633/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.