Hải Uyên vừa bước vào, pháo hoa giấy đã nổ tung, bay tung tăng trong không trung, rồi chầm chậm hạ xuống đất.
Cùng với lời đồng thanh: “Happy birthday.”
Hải Uyên cười tươi, đôi môi màu hồng đỏ nổi bật trên nền da trắng nõn, “Cảm ơn mọi người nhé.”
Vân An đến gần, phủi pháo hoa giấy trên tóc Hải Uyên xuống đất, nhỏ giọng: “Quà của cậu, mình để ở trong phòng, còn có của Nhiên nữa.”
Đăng Khoa cũng đi đến, “Còn em với Minh thì chiều tối về nhận nha?”
Hải Uyên vừa gật đầu, Tín liền hỏi: “Ủa? Mấy đứa ở chung nhà à?”
“Không anh, bọn em là hàng xóm.”
“Em là em họ của chị Uyên, ba em với ba chị là anh em ruột.” Đức Minh nói tiếp: “Ở Ưng Châu có mỗi hai chị em, ở gần cho vui, có chuyện còn có người giúp đỡ.”
Hải Uyên hơi tái mặt, vội quay người nhìn về hướng bếp. Tuy bóng dáng anh còn thấp thoáng ở gian bếp đó, nhưng với khoảng cách này, nghe thấy những lời vừa rồi của Đức Minh gần như là chuyện bất khả thi.
Bấy giờ, Hải Uyên mới lại chỗ em họ, nhỏ tiếng: “Này, em nói thế lỡ anh Khánh nghe được thì sao?”
Đức Minh nhận thức được vừa rồi cậu không lỡ lời, bởi vì, cậu nghĩ mình không nên tiếp tục giấu diếm chị nữa.
***
Hai hôm trước, mưa đầu mùa bất chợt đổ xuống. Mới hơn 5 giờ chiều, nhưng vì có mây đen phủ kín nên bầu trời vừa âm u, xám xịt, tầm nhìn bị hạn chế.
Đăng Khoa vừa tắm xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-bang-khong-xuat-hien/3000620/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.