Ngay khi cánh cửa đóng lại, Hải Uyên mới mở mắt.
Cô không ngủ được, vì cảm thấy không có cảm giác an toàn để ngủ.
Hải Uyên bật dậy, rồi lặng lẽ ngồi trên sofa một lúc rất lâu.
Nhớ đến cuộc gọi khi nãy với mẹ, hốc mắt cô ửng đỏ trở lại.
Cảm giác bị tâm tư trong đầu chi phối tâm trạng lẫn hành vi này, cô rất sợ.
[Ngày mai cái Minh lên đường, ông bà cũng về. Tranh thủ hôm nay ông bà còn ở đây, con mua ít quà thăm ông bà nhé.]
“Nhưng…ba nói, con có thể không gặp bà.”
[Ba nói là chuyện của ba. Con là cháu của bà, hai bà cháu hơn 4 năm không gặp rồi. Lỡ người ta nhìn vào, đánh giá tình cảm gia đình không tốt thì sao hả con?]
Giọng của mẹ cô luôn hiền hòa, ấm áp như vậy. Nhưng đặt vào quá khứ của Hải Uyên, cô chỉ thấy mình dường như đang bị nhấn chìm trong nó, bức bách, khó thở.
Càng nghĩ, cả người Hải Uyên run rẩy càng dữ dội hơn.
Cô nghiến răng, mắt nhắm chặt. Tay trái bấu víu vào đùi mình, tay phải mò mẫm phía sau gáy. Cùng một lúc, cùng với cái run của cơ thể, móng tay cào vào da thịt càng thêm mạnh mẽ.
Đột ngột, Hải Uyên dứt mình khỏi mớ cảm xúc đó.
Cô cố gắng ổn định hơi thở nặng nề như đang ôm ấp cả màn đêm của mình, mồ hôi lạnh trên trán cũng giảm bớt.
Cô dùng đôi chân trần, chậm rãi bước đi trên sàn nhà lạnh như đá.
Cô nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-bang-khong-xuat-hien/3000602/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.