Hà Tinh Huỳnh đáp:
- Chưa đủ đâu Thân gia, dù thân xác tôi nát đi, cũng chưa vừa nữa là mộtviệc nhỏ mọn đó.Vả lại tôi có mạo hiểm đâu?
Bất quá chỉ là một viễncảnh hiểm nguy do suy tưởng mà có.Hai vị ơi, hày để cho tôi làm tròn tâm nguyện.Thân Xương Ngọc hơi bực, day qua Lệ Tuyệt Linh:
- Tùy lão đệ quyết định vậy!Hà Tinh Huỳnh chận luôn:
- Dù Lệ gia ưng theo hay không ưng tôi cũng xin nói trước điều này, tôi đã nhấtđịnh đi theo hai vị tham gia vào cuộc chiến sắp tới đây rồi!Lệ Tuyệt Linh bật cười khanh khách:
- Thật không ngờ cô nương hảo tâm như vậy.Tại hạ cũng không biết nói sao hơnchỉ còn có cách là tuân mạng theo thôi.Thử nghĩ nếu như tại hạ không đáp ứng liệu cóđược không chứ?
Hà Tinh Huỳnh sáng mắt cười vang:
- Đa tạ! Đa tạ!Chợt Thân Xương Ngọc gọi:
- Hiền đệ! Đệ còn quên một việc.Lệ Tuyệt Linh hỏi dồn:
- Việc gì vậy?
Thân Xương Ngọc đáp:
- Đệ đã thua cuộc với Hoàng cô nương rồi.Lệ Tuyệt Linh giật mình, cắn môi suy tư, chốc chốc lại lắc đầu, đôi mắt nhìn vàochén trà, đăm đăm…Hà Tinh Huỳnh lấy làm lạ, hỏi:
- Hai vị nói thua cuộc gì với Hoàng cô nương?
Thân Xương Ngọc buông nhanh:
- Một cuộc đánh cá trên cá nhân cô nương.Hà Tinh Huỳnh sững sờ, lâu lắm mới ấp úng:
- Cá nhân tôi?
Dùng một người sống đặt cuộc đánh cá?
Thân Xương Ngọc từ từ giải thích.Lệ Tuyệt Linh nối tiếp:
- Ăn hay thua cuộc không thành vấn đề đối với tại hạ.Điều đáng nói là tại hạ cólắm kinh nghiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sanh-tu-kieu/12019/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.