Bách Trượng Lăng là một khu đất gồm nhiều gò, chiếm một diện tích mấy trăm dặm tròn.Gò có cái cao, cái thấp, bất đồng nhau.Hình thức lại không giống nhau, có cái đầu tròn như chiếc bánh bao, có cái nhọn như mũi dùi.Với những chiếc gò dị hình quái trạng cao thấp bất đồng đó, Bách Trượng Lăng là một địa điểm vô cùng hiểm ác.Từ xa xa nhìn nó giống như mặt biển lúc vũ bão, ngàn muôn sóng nổi trập trùng.Một con lộ xuyên ngang qua khu lăng, con lộ không do bàn tay người tạo thành mà nó chỉ là một lối mòn do chân người xuôi ngược đây đó lưu lại, nơi rộng, nơi hẹp, chỗ cao chỗ thấp, có chỗ đứt đoạn vì cỏ mọc lan tràn, có chỗ vòng quanh theo gò hoặc hố.Thật là một nơi hoang vắng nhuốm màu thê lương ảm đạm.Hiện tại, Lệ Tuyệt Linh và Thân Xương Ngọc đã đến Bách Trượng Lăng.Không khí oi bức lạ lùng, chẳng có một cơn gió nhẹ thoảng qua, xoa dịu phần nào cái khó chịu của khách lữ hành.Nóng từ trên đổ xuống, nóng từ dưới bốc lên, họ như ở giữa lò hơi, ngột ngạt không thở nổi.Lấy khăn quấn cổ lau mồ hôi mặt, Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi thốt:
- Chừng như có sự lạ quanh đây.Thân Xương Ngọc gò ngựa chậm lại, bình tĩnh hỏi:
- Đệ có nghe gì à?
Lệ Tuyệt Linh gật đầu kềm ngựa dừng lại, nghiêng tai nghe ngóng.Đúng vậy, về phía hữu, sau cái gò có tiếng hét la, tiếng kêu gào lẫn tiếng khóc hỗn độn.Âm thanh của nữ nhân chiếm phần lớn.Lệ Tuyệt Linh nhìn qua Thân Xương Ngọc hỏi:
- Lão ca nghe chứ?
Thân Xương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sanh-tu-kieu/11994/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.