Qúy Ca trầm ngâm một lúc, đoạn nhếch nụ cười khổ, thốt:
- Tiểu đệ nhận ra mình như con chim trời bạt gió, gió ngưng rồi, lựa hướng hồi quỵ Biết về đâu đây … Thân Xương Ngọc lạnh lùng:
- Bằng vào lý trí, nếu ngươi còn lý trí.Nơi nào ngươi cho là đáng về thì cứ về.Việc nào ngươi cho là đáng làm thì cứ làm.Lệ Tuyệt Linh nối tiếp:
- Trong chốc lát nữa đây, chúng ta sẽ cho ngươi đi.Tùy ngươi quyết định đi nơi nào khác hay là trở về Hắc Lâu.Về Hắc Lâu rồi, ngươi cứ tự nhiên tố cáo, điềm chỉ, cung cấp tin tức cho Hắc Lâu.Chúng ta không hề oán hận ngươi đâu.Chỉ vì bọn ta xét thấy ngươi là con người khá, có thể cùng ngươi kết tình bằng hữu.Bất quá trong tương lai, nếu ngươi còn mang danh nghĩa của Hắc Lâu, gặp nhau rồi thì tình thế sẽ không còn như hôm nay.Qúy Ca gượng cười:
- Ta sẽ tránh chạm mặt.Để không còn phải khó khăn khi bắt buộc phải giữ vững lập trường.Thân Xương Ngọc cảnh cáo:
- Cũng có lúc ngươi sẽ không tự chủ lấy ngươi được.Khi bàn tay của Tào Nghệ còn chụp trên đầu ngươi thì ngươi đừng tiên liệu thái độ nào, nhất là đối với sự việc còn chưa xảy đến.Bây giờ điều trước hết ngươi cần nghĩ đến là cái chỗ trống trong Hắc Lâu mà ta bỏ lại để ly khai.Ta chờ xem ngươi có đảm nhận nổi trọng trách điều khiển Thiên tổ hay không.Qúy Ca cắn răng:
- Đại ca muốn tiểu đệ phải làm sao?
Thân Xương Ngọc lạnh lùng:
- Ta có muốn như thế nào cũng vô ích, bởi quan niệm dị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sanh-tu-kieu/11993/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.