Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:
- Thế sao ngươi không chịu giải toa?
cho ta, rồi cùng trốn theo ta ?
Qúy Ca cao giọng:
- Vì ta có trách nhiệm !Lệ Tuyệt Linh nổi giận:
- Một thứ trách nhiệm thúi tha, đê hèn, liệu có sánh bằng sanh mạng một vị bằng hữu chăng ?
Qúy Ca khoát tay, thấp giọng:
- Thực tế và lý luận không đi đôi với nhau.Cũng như cái nên làm và cái còn đang lưỡng lự, đắn đo trước khi làm là hai cái riêng biệt nhau !Lệ Tuyệt Linh bĩu môi:
- Thật là mâu thuẫn, có lưỡng lự, có đắn đo là có muốn làm, nếu làm và muốn làm, có khác nhau bao nhiêu đâu ?
Bất quá cái thì làm sớm, cái thì làm muộn vậy thôi.Nhưng ngươi hiểu cho, muộn là mất hiệu lực, muộn là nguồn gốc của sự hối hận đó!Qúy Ca hét:
- Ngươi định thuyết phục ta ?
Vô tích, ngươi hãy bỏ cái mộng hão huyền đó đi !Lệ Tuyệt Linh cười lạnh:
- Ngươi hãy tự nghĩ xem có ai hoan nghinh cái hành động ngu xuẩn của ngươi chăng ?
Nói là ngưỡng mộ ta và ngầm nhận ta là bằng hữu mà ngươi cứ khăng khăng giừ cái ý định đưa ta về Hắc Lâu, để rồi ngươi dương mắt ra nhìn ta bị giết chết.Ngươi hãy im cho ta nhờ !Qúy Ca đâm lỳ:
- Ta chỉ tuân lệnh hành sự mà thôi !Xì một tiếng, Lệ Tuyệt Linh mỉa mai:
- Lịnh của quỷ, lịnh của kẻ khát máu tham tàn gian manh.Sao mà ngươi hèn nhát thế vậy ?
Kỷ luật đáng tuân song lịnh ban ra phải minh chánh chớ ?
Ta cho là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sanh-tu-kieu/11985/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.