Ánh đèn cơ giáp chiếu rọi đến nửa cơ thể nhiễm máu của Khương Kiến Minh.
Trong nháy mắt biểu tình của Đường Trấn ngây dại ra. Ngay sau đó hắn như phát điên mà điên cuồng chạy tới, hốc mắt đỏ bừng: "...... Tiểu Khương, Khương Kiến Minh!! Khương Kiến Minh!!"
Trờitối đen như mực, duỗi tay nhìn không thấy ngón tay, trên đường hắn bị một cái chân nhện vấp té ngã lộn vào đến trước người Khương Kiến Minh.
Thanhniên trước mặt không có phản ứng gì, cái đầu rũ xuống, tóc đen che khuất khuôn mặt, hơn phân nửa thân mình đều là máu. Đường Trấn đưa tay sờ thử, năm ngón tay chỉ sờ được xúc cảm lạnh lẽo.
Máu đã lạnh và có dấu hiệu đông kết lại.
Đường Trấn hítmột hơi thật mạnh, đỡ lấy sau đầu Khương Kiến Minh bế lên, ánhđèn pha cơ khí ở phía xa chiếu sáng gò má tái nhợt của cậu, cùng vết máu vô cùng chói mắt trên khoé môi.
Đường Trấn bắt đầu cả người kịch liệt run rẩy, haihàm răng va vào nhau lạch cạch, run giọng nói: "Tiểu...... Tiểu Khương...... Cậu tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh......"
Vài giây sau, đôimi rũ xuống của Khương Kiến Minh khẽ động, vô ý thức mà nghiêng đầu.
"A..."
Đường Trấn vội vàng đỡ lấy cậu, sợ tới mức không dám thở. Lý Hữu Phương cũng xông tới, nơm nớp lo sợ nói: "Khương Kiến Minh! Cậu sao rồi, có nhìn thấy chúng tôi không, có thể nói chuyện không!?"
"......" Khương Kiến Minh mệt mỏi mở mắt ra, đôimắt uể oải so với màn đêm còn âm u hơn..
Ánhsáng trong mắt cậu từ từ tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-som-tram-mien/2576183/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.