Sáng sớm hôm sau.
Một tia nắng yếu ớt chiếu vào từ cửa sổ của khu điều trị và rơi xuống ô cửa hình bầu dục của khoang điều trị.
Ong ——
Lớp vỏ bên ngoài và lớp vỏ trong suốt bên trong rơi xuống theo thứ tự, khoang điều trị được mở ra từ bên trong.
Một bàn tay đặt lên. Cổ tay thuộc về Tàn tinh nhân không có ngưng kết tinh thể, khi dùng sức còn thấy được gân xanh nhàn nhạt dưới da.
Khương Kiến Minh thong thả ngồi dậy, ánhnắng chói chang chiếu vào chiếc áo choàng bệnh viện rộng rãi của cậu, cũng chiếu vàođôi mắt trong veo.
Cậu tỉnh.
Đập vào mắt chính là trần nhà màu trắng sạch sẽ, dưới sàn sáng lên đèn huỳnh quang màu xanh lục, có nghĩa là dấu hiệu sinh tồn của những bệnh nhân ở đây đều bình thường.
Những robot y tế tròn trịa trôi nổi xung quanh, thỉnh thoảng có những nhân viên y tế chạy qua chạy lại.
Ngaycả bản thân Khương Kiến Minh cũngkhông ngờ rằng, một Tàn tinh nhân bị thương chảy máu lại còn hao hết thể lực đến mức dầu hết đèn tắt, cư nhiên lại là người đầu tiên tỉnh lại trong năm đồng bạn.
Có lẽ là bởi vì cậu đã quen với việc giữ thân thể ở trạng thái không tốt, nên khi mệt mỏi sẽ dễ dàng giữ cho ý thức minh mẫn hơn.
Tóm lại, khi Khương Kiến Minh đỡ vách tường đứng lên, đi dép xuống đất dạo hai vòng, cậu ngoài ý muốn cảm giác thân thể khôi phục đến không tồi.
"Thưangài, ngài đã tỉnh rồi," Mộtnữ y tá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-som-tram-mien/2576181/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.