Chương trước
Chương sau
Louis hấp tấp định bước vào trong nhưng nhanh chóng bị Lý Ân Tinh đưa tay chắn ngang đường, lại nhìn Đổng Thế Minh lắc nhẹ đầu:
- Khoan đã Louis, tôi muốn xem Tiểu Như giải quyết chuyện này như thế nào, anh bình tĩnh một chút đi!
- Bình tĩnh? Cậu xem con bé kìa, nếu tôi còn không ngăn cản con bé sẽ xiêu lòng với thằng nhóc chết tiệt đó mất thôi. Tôi nhất định phải ngăn cản Tiểu Như!
Lần thứ hai Đổng Thế Minh bị Lý Ân Tinh chắn ngang đường, đầu tóc có chút dựng ngược lên.
Anh nhấn mạnh tên hắn:
- Ahn...
Hắn cướp lời:
- Tôi tin tưởng Tiểu Như, anh cũng nên có lòng tin với con bé mới phải chứ?
Lòng tin? Anh mà còn tin thì sẽ chết rất khó coi nha!
Louis suy nghĩ một lúc lâu sau đó cũng gật đầu:
- Được rồi, lần này tôi sẽ nghe lời cậu!
***
“Huỳnh Tiểu Như, mày nên làm thế nào mới đúng đây?”.
Tiểu Như cúi gập đầu, hai nắm tay xiết chặt lại, một lúc lâu sau đó mới chịu ngẩng mặt lên nhìn về hướng của Lâm Thần.
Nó đồng thời cũng cong môi:
- Thật xin lỗi! Lâm Thần, tôi thật sự không thích cậu!
Nó dứt khoát trả lời, Nhan Lâm Thần nghe thấy quả thật có chút không hài lòng. Đây không phải điều cậu muốn, không phải mọi biểu hiện của nó đều cho thấy nó có tình cảm với cậu không phải sao? Tại sao lại không phải? Trước giờ cậu chưa từng thất bại với bất kỳ một người con gái nào, tại sao lần này lại như vậy?
- Nghiêm túc?
Cậu nhướng mày, nó gật đầu:
- Là nghiêm túc, tôi thật sự không thích cậu! Người thật sự thích cậu, đó mới là Nhã Kim, cậu đừng đùa giỡn với tình cảm thật lòng của cậu ấy nữa có được không? Có không biết giữ, sau này khi mất rồi cậu nhất định sẽ hối hận đó!
Đường chân mày hắn chau lại, nói dối cũng rất đổi bình tĩnh nha, xem ra không uổng công hắn dạy dỗ lâu ngày rồi! Nhưng mà Huỳnh Tiểu Như, câu nói đó, em đang nói bản thân của mình sao?
Nhan Lâm Thần nghe vậy lại nhếch môi:
- Cậu không biết khi từ chối tôi, cậu sẽ hối hận hay sao chứ?
Hối hận? Ngay từ lúc đem lòng thích cậu nó đã hoàn toàn hối hận rồi!
Tiểu Như lấy hết can đảm cũng nhếch môi, rõ dứt khoát một lời:
- Trước đây không hối hận, thì sau này cũng sẽ không hối hận, tương lai lại chắc chắn càng không thể hối hận. Cậu không cần bận tâm tôi có hối hận hay là không, nếu muốn lo, hãy lo cho bản thân mình trước đã. Hiểu rồi chứ?
Nhan Lâm Thần không còn kiên nhẫn hơn ở lại đấu khẩu với Tiểu Như trực tiếp quay nhanh người bỏ đi...
Là nó nói mình không bao giờ hối hận, thì tuyệt đối sẽ không bao giờ phải hối hận!
Hắn và Louis vừa trông thấy Nhan Lâm Thần rời đi thì đã chạy nhanh đến chỗ của Tiểu Như, đến gần, Đổng Thế Minh vỗ vỗ vai nó cười:
- Giỏi lắm cô bé, ban đầu anh còn tưởng em sẽ khóc lóc thảm thiết trước mặt thằng nhóc đáng chết kia nữa chứ. Nhưng mà anh không ngờ...
- Hức hức...
Đổng Thế Minh nói đến đây thì dừng, vế sau anh còn chưa kịp nói hết ra đã nghe được tiếng nấc của Tiểu Như, nó sau đó cũng đã không màng đến sỉ diện của mình quay lại ôm chặt Lý Ân Tinh. Vừa khóc vừa nghẹn ngào:
- Hức hức, Lý Ân Tinh, hức, tôi là đồ ngốc có đúng không?
Hắn ngược lại không nói gì, con ngươi lãnh đạm bỗng khẽ chuyển hướng sang phía của Louis, như muốn bảo anh rời đi. Đổng Thế Minh hiểu rõ điều này, anh lúc này đích thực không cam tâm, tuy nhiên cũng lại đồng ý gật nhẹ đầu. Anh nhìn hắn viện đại một lý do:
- Chuyện ở đây để cậu giải quyết, tôi có chút việc phải đi rồi.
Rồi quay lại nhìn Tiểu Như mỉm cười:
- Tiểu Như, anh đi trước nhé!
Nói xong, anh bỏ đi, lần này hắn coi như mình đã loại bỏ được hai người, giờ chỉ còn việc chiếm lĩnh con nhóc này nữa thôi!
Hôn lên tóc nó, hắn trả lời:
- Tiểu Như, cách em làm tuy có phần rất ngu ngốc, nhưng mà tôi lại thấy rất hài lòng. Em có biết tại sao không?
Nó ngây ngốc lắc đầu, hắn thấy vậy lại chợt cười, vòng tay xiết chặt cơ thể non mềm của Tiểu Như đem nó kéo sát vào mình hơn.
Cuối cùng cũng trả lời:
- Bởi vì tôi thích em, rất thích em!
Nó vừa nghe thấy đã sửng người, rốt cuộc cũng bừng tỉnh đẩy hắn ra, hai bên má đỏ bừng bừng.
- G-Gì?
Hắn lại cười:
- Vậy nhé, tôi có cơ hội rồi đúng không? Em rõ ràng đã đồng ý tiếp nhận tôi?
- S-Sao?
Nó bị hắn xoay vòng vòng, đầu óc hoàn toàn không mấy sáng suốt như bình thường. Lý Ân Tinh thấy nó như thế mà hả hê, hắn tiến lại nhướng nhẹ mày:
- Sau này đừng có ngớ ra kiểu đáng yêu như thế nữa, nếu không tôi sẽ không thể kiềm chế trước em đâu. Hiểu rồi chứ?
Hắn công khai hạ lưu, lại khẳng định chủ quyền người nào đó bằng cách trực tiếp hôn lên trán nha đầu.
*Chụt*
Xong xuôi, hắn vui vẻ nở nụ cười hạnh phúc mà trước giờ chưa từng cười cợt với bất kỳ một người con gái nào.
Nó mất 5 giây đơ ra, đưa tay nắm lấy một bên áo của ca ca.
- Sao vậy? Em có gì muốn nói với tôi sao?
Gật gật...
- Là gì?
Hắn nảy sinh nghi ngờ, hai tay hắn thu về để trước ngực.
Huỳnh Tiểu Như đích thực rất vụng về yêu cầu:
- S-Sau này, anh đừng cười như vậy với người con gái khác có được không?
Ý này... Có lẽ nào...
Lý Ân Tinh nheo mày, hắn vờ như không hiểu câu nói của Tiểu Như, ngây ngốc hỏi nó rốt cuộc đang muốn gì?
- Em đang khẳng định chủ quyền của mình à? Như vậy thì không được đâu nhé!
Thật ra thì hắn đang rất muốn nói, trước giờ hắn có cười như vậy với người con gái khác bao giờ, chỉ tại nó quá ngốc không nhận ra tình cảm của hắn thôi!
Thấy nó không nói gì, hắn lại cười:
- Đồ ngốc, đùa với em một chút thôi, bây giờ tôi đưa em đi ăn kem có chịu không?
Điều kiện này thật hời, hắn biết rõ nó rất thích ăn kem liền lấy ra làm điều kiện trao đổi, thật đúng là gian manh mà!
Tiểu Như vừa nghe đến ăn kem liền không suy nghĩ gật gật đầu:
- Đương nhiên rồi!
10 phút sau tại quán kem An Dương...
Có 5 con người đang ngồi ở bàn bên chịu khó quan sát rồi lại ganh tị với cặp đôi ở bàn bên cạnh mình, Nhã Hân, Tuyết Nhi, Như Ý, An Hảo và cuối cùng là Thế Hiên lần lượt quan sát rồi bất chợt cắn chặt môi. Hóa ra anh ta chính là nguyên nhân khiến anh cô bị nha đầu xấu xa đó cho đi lên sao hỏa đây mà! Quá quắt!
Bàn bên này...
Hắn ngược lại không có hứng thú với kem mà chỉ lặng lẽ quan sát nha đầu ở đối diện mình, thi thoảng lại mỉm cười:
- Nha đầu này, đi ăn với em tôi thật sự là rất áp lực đó!
- Hả?
Nó ngây ngốc ngẩng mặt lên, mắt chớp chớp liên hồi, khóe miệng còn dính một mảng kem nhỏ khiến ai đó lắc lắc đầu, hắn sau đó cũng đã tiện tay lấy khăn rồi rướn người về phía trước lau nốt cho Tiểu Như. Cảnh tượng ngôn tình kia khiến bàn bên cạnh há hốc mồm.
Họ đồng loạt hô to:
- Wow~~~
Đồng thanh, nó vừa nhận ra là giọng của cả 5 liền bị người nào đó ở đối diện trêu đùa:
- Đúng là rất áp lực có đúng không? Tuy nhiên Tiểu Như, em có muốn giảm bớt áp lực này cho tôi, bằng cách trực tiếp gả cho tôi hay không hả?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.