- Tiểu Như, bàn ở phía dưới vẫn còn trống, em di chuyển xuống đó đi!
Ơ...
Diệp An Hảo ngồi cạnh bên vừa nghe thấy đã nheo mày, bàn anh chỉ cho nó là bàn cuối ở dãy 2 nha. Hơn nữa vừa mới gặp đã nhớ tên nhanh như vậy rồi sao? Chuyện này thật sự rất mờ ám, hơn nữa cô không chắc mình có thể làm kiểm tra khi không có nó ngồi cùng. Huhu... Đẹp thì có mà sao lương tâm không có vậy?
Tiểu Như không có ý kiến gì với sự sắp xếp của Louis nhìn anh gật nhẹ đầu, lúc nó vừa đứng lên định bỏ đi thì An Hảo mè nheo không chịu để nó đi.
- Thầy ơi, làm ơn... Em không thể xa Tiểu Như được đâu!
Cô giở giọng đau đớn, anh nhìn cô nheo mày:
- Em tưởng tôi cũng có thể sống mà thiếu con bé sao?
- Hả?
Cả lớp đồng thanh, anh không tiện giải thích nhiều đưa tay đẩy nhẹ Tiểu Như đi đưa nó xuống an tọa ở bàn cuối, sau đó nháy nháy mắt với nha đầu.
- Ở đây an toàn rồi, em lo tập trung làm bài đi! Cố lên!
Nó gật đầu:
- Em biết rồi, cảm ơn anh!
Louis giả vờ ho nhắc chừng:
- Là thầy, không được sai nữa nhé!
- Vâng!
Rồi quay lại cả lớp, anh nghiêm giọng:
- Được rồi, các em mau tập trung làm bài của mình đi!
***
Sau khi kiểm tra xong...
Diệp An Hảo bước đến quan sát Huỳnh Tiểu Như chau mày, không biết rốt cuộc lúc đưa Tiểu Như xuống anh ta đã nói gì với nó nữa? Thật khiến người ta nghi ngờ mà!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-phong-toi-ngu-voi-toi/166134/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.