- Trốn ra đây ngồi khóc, em xem căn nhà này là nơi để em trút giận sao? Còn lại bật đèn sáng như vậy?
Hắn từ đầu đã biết nó không vui liền tìm cách trêu chọc, song, ngồi xuống trước bậc thềm bên cạnh Huỳnh Tiểu Như, môi nhếch lên một nửa.
- Khuya rồi sao em vẫn chưa ngủ?
Nó cắn môi, mắt hướng thẳng vào ca ca, sau đó lắc nhẹ đầu:
- Không ngủ được!
- Lại là chuyện đó sao? Em quên em đã hứa với tôi không được suy nghĩ lung tung nữa rồi hả?
Hắn nhướng mày, khơi gợi câu hứa của nó lúc ban chiều, lúc đó nó chỉ nói càn anh ta cũng tin sao?
- Tôi...
- Đấy nhé, em đã vi phạm lời hứa, tôi có nên thực thi một chút điều lệ không?
Ý là...
A, phải chạy thật nhanh thôi!
Tiểu Như vừa nghĩ đến đây đã liền có ý định bỏ chạy nhưng bất thành, Lý Ân Tinh hoàn toàn nham hiểm hơn nó tưởng. Hắn vừa biết nó có suy nghĩ định bỏ đi thì đã nhanh tay đứng dậy tóm lấy cánh tay của nha đầu, thuận tiện đem nó kéo sát lại gần mình, khóe môi tạo hẳn một đường cong:
- Muốn chạy?
- K-Không có!
Nó lắp bắp, hắn cười:
- Chắc chắn là không có ý định bỏ chạy chứ? Vậy tại sao em lại lúng ta lúng túng mà muốn quay người đi?
Hắn nhướng mày, trong bụng chứa một bồ dao găm.
Nó cắn cắn môi, hai bên má ửng ửng hồng, ở lại đặng cho anh ta vắt cạn kiệt nó à?
- Không thể giải thích?
Lý Ân Tinh xấu xa tiếp tục đả kích,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-phong-toi-ngu-voi-toi/166131/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.