- Trốn ra đây ngồi khóc, em xem căn nhà này là nơi để em trút giận sao? Còn lại bật đèn sáng như vậy? Hắn từ đầu đã biết nó không vui liền tìm cách trêu chọc, song, ngồi xuống trước bậc thềm bên cạnh Huỳnh Tiểu Như, môi nhếch lên một nửa. - Khuya rồi sao em vẫn chưa ngủ? Nó cắn môi, mắt hướng thẳng vào ca ca, sau đó lắc nhẹ đầu: - Không ngủ được! - Lại là chuyện đó sao? Em quên em đã hứa với tôi không được suy nghĩ lung tung nữa rồi hả? Hắn nhướng mày, khơi gợi câu hứa của nó lúc ban chiều, lúc đó nó chỉ nói càn anh ta cũng tin sao? - Tôi... - Đấy nhé, em đã vi phạm lời hứa, tôi có nên thực thi một chút điều lệ không? Ý là... A, phải chạy thật nhanh thôi! Tiểu Như vừa nghĩ đến đây đã liền có ý định bỏ chạy nhưng bất thành, Lý Ân Tinh hoàn toàn nham hiểm hơn nó tưởng. Hắn vừa biết nó có suy nghĩ định bỏ đi thì đã nhanh tay đứng dậy tóm lấy cánh tay của nha đầu, thuận tiện đem nó kéo sát lại gần mình, khóe môi tạo hẳn một đường cong: - Muốn chạy? - K-Không có! Nó lắp bắp, hắn cười: - Chắc chắn là không có ý định bỏ chạy chứ? Vậy tại sao em lại lúng ta lúng túng mà muốn quay người đi? Hắn nhướng mày, trong bụng chứa một bồ dao găm. Nó cắn cắn môi, hai bên má ửng ửng hồng, ở lại đặng cho anh ta vắt cạn kiệt nó à? - Không thể giải thích? Lý Ân Tinh xấu xa tiếp tục đả kích, ngoài là đả kích nhưng bên trong hắn chỉ muốn mình không phải là nguyên nhân chính tạo ra áp lực cho Huỳnh Tiểu Như thôi. Nó cười cười: - L-Là đói rồi, tôi muốn tìm đồ ăn! Đúng lúc lại môi ra được một lý do, Lý Ân Tinh vờ cho qua nhìn Tiểu Như gật gật đầu: - Được rồi, tôi nấu, em không ăn hết đừng trách tôi! Nói rồi hắn quay người trở vào trong... Chưa đầy năm phút sau trên bàn ăn đã có món cơm Biryani rất ngon lành... *** SÁNG HÔM SAU Tình trạng Young cũng đã ổn hơn và đã được xuất viện, vừa sáng sớm Jin đã đến đón anh... Tại bàn ăn... - Nhị thiếu gia, bữa sáng tôi đã chuẩn bị xong rồi, mời cậu xem qua! Dì quản gia nhìn hắn nói, tay chỉ vào từng món ăn thịnh soạn ở trên bàn, hắn nhìn qua một loạt rồi nheo mày. Ở trên đây toàn là những món có hàng lượng béo rất cao, lại không có rau, con nhóc chết tiệt kia lại không bao giờ nghe lời hắn ăn rau, giờ lại... Rồi cau mày quay lại bà. - Khẩu phần ăn của con nhóc tại sao lại không nhìn thấy rau? Tiểu Như lại dở trò gì rồi phải không? Ơ... Mặt bà Lưu tái xanh, cả đám người hầu đứng bên cạnh nghe thấy liền lần lượt cúi gập đầu. - Thiếu gia mới về mấy ngày chắc không biết, thật ra từ lúc thiếu gia đi đến giờ, tiểu thư chưa từng cho tôi nấu những thức ăn có liên quan đến rau. Thậm chí... - Thậm chí cả Young cũng có phần? Mặt bà đã xanh lại càng xanh, dứt khoát gật gật đầu: - Đại thiếu gia bảo cứ kệ con bé đi, nếu ép buộc cô ấy sẽ không vui, cho nên... Xin thiếu gia bớt giận! Bà rối rít, lại bị hắn ném nguyên cặp mắt hình viên đạn vào mặt mình. - Được rồi, lần này không tính! Từ nay về sau khẩu phần ăn của con nhóc đó tôi sẽ lo, dì không cần xin lỗi đâu! - Vâng, thưa thiếu gia! Bà cúi đầu, hắn quay sang lườm cả đám người hầu một lần nữa rồi nhanh chóng đi lên phòng Tiểu Như... *** Tại phòng nó... *Cạch* - Huỳnh Tiểu Như, em thích ngủ như vậy, có cần tôi giúp em 3 ngày sau không cần xuống giường không? Thanh âm trầm xuống đến mức thật đáng sợ, Tiểu Như ngây ngốc vừa nghe thấy liền trở mình, vô tình dây áo ngủ mỏng manh từ trên trơn tuột xuống, nơi quyến rũ lộ ra khiêu khích con sói ở trước mặt đến thao hư mình. Hắn cau mày, mang bộ mặt hình sự đến chỗ của bé con cẩn thận kéo dây áo nó lên. - Muốn tôi bạo em chết hay sao mà dám quyến rũ tôi như vậy? Nha đầu bừng tỉnh, đầu tóc dựng ngược lên, đồng tử sau đó cũng giãn ra, theo phản xạ hét to lên: - Vô sỉ! Hạ lưu! Sau đó lồm cồm ngồi bật dậy qươ lấy phần chăn che chắn cơ thể mình, hắn tiện thể ngồi xuống nhìn nó nhếch nhếch môi: - Che làm gì, lúc nhỏ cũng như lúc nãy, của em tôi đều thấy! A... Đồ xấu xa! Mặt nó đen như đít nồi khóc không ra nước mắt, hắn lại cười, giơ tay ra nắm lấy cổ tay của Tiểu Như kéo nó lại gần mình. - Ngại cái gì? Bất quá tôi cho em nhìn lại là hòa! - Không cần! Tiểu Như không cần trực tiếp suy nghĩ chối từ, hắn nhận ra sự bối rối trên gương mặt mỹ miều này, lập tức liếm liếm môi. - Theo tôi, em nên nhìn qua một lần thì tốt hơn, mở mang tầm mắt! Hắn dụ dỗ, nó lắc lắc đầu, nhanh chóng rụt tay lại rồi lao nhanh xuống khỏi giường. - Ra ngoài, tôi phải đi rửa mặt! Nó xua đuổi, trong lúc hắn ta bị xua đuổi lại nãy ra một ý đồ, đứng dậy tiến đến áp chặt tiểu yêu tinh vào vách tường. - Chi bằng, tôi tắm cho em luôn! - Vô sỉ! Nó chửi, hắn cười, thuận tiện di chuyển bàn tay rắn chắc vào bên trong váy Tiểu Như, thần sắc người đàn ông lạnh tanh: - Đợi em 18 tuổi, tôi thật sự không có kiên nhẫn một chút nào!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]