- KHÔNG...
Cả hắn và Jin đang ở bên ngoài phòng khách vừa nghe thấy tiếng hét thất thanh của Tiểu Như liền nhanh chóng chạy ngay vào, Tiểu Như vừa trông thấy Lý Ân Tinh liền ôm chặt lấy hắn, vùi vùi khuôn mặt đang lem nhem mồ hôi vào người của ca ca, khóc thành tiếng khiến hắn tâm đau như dao cứa. Tại sao lại mơ cứ như thật vậy cơ chứ?
Hắn không nói gì khẽ đưa mắt nhìn em trai, chỉ thấy Jin hiểu ý gật đầu:
- Anh chăm sóc Tiểu Như đi, em ra ngoài trước đây!
Hắn đồng tình:
- Ừ!
Rồi quay lại nhóc con trong tay mình, hắn cẩn thận kéo nó ra nhưng Tiểu Như lại bướng bỉnh không chịu rời khỏi hắn, nó liên tục lắcđầu:
- Ahn, Young, anh ấy... Tôi... Tôi...
Nó nghẹn ngào, vòng tay xiết chặt lấy hắn đến mức độ run lên, trong đầu chợt lóe lên những hình ảnh kinh dị không rõ ràng. Hắn thở một hơi dài rồi kéo nha đầu rời khỏi mình, khom người xuống lau sạch nước mắt cho bé con, đồng thời cũng trấn an:
- Anh ấy không sao, em đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngày mai tôi đưa em về gặp anh ấy có được không? Giờ chúng ta đi ngủ thôi, được chứ?
Nó vẫn bướng bỉnh lắc lắc đầu:
- Nhưng mà tôi không gọi điện được cho anh ấy, anh nói anh ấy không sao, vậy tại sao Young lại không gọi điện cho tôi chứ?
Con nhóc này còn thông minh hơn hắn suy nghĩ nhiều, thật là...
Hắn lại ôn nhu tiếp tục an ủi Huỳnh Tiểu Như:
- Em cũng biết rõ anh ấy bận như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-phong-toi-ngu-voi-toi/166129/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.