“Bà, cháu xin lỗi.” Tôn Bách Thần khổ sở cúi gằm mặt xuống. Hắn vốn có rất nhiều chuyện muốn nói với bà, nhưng khi nghe xong những lời kia, hắn lại im bặt. Ngoài tiếng thở dài bất lực, hắn chẳng biết phải làm gì nữa.
Bà nội Đồng nắm lấy bàn tay ấm áp kia, cũng như lần trước, bà cười hiền từ:
“Quá khứ rồi, vứt nó sang một bên đi Bách Thần. Ta mong sau này Mạn Nghiên đi du học về, cháu sẽ thay ta chăm sóc thật tốt cho con bé, có được không? Hứa với bà già này đi.”
Mọi người đều bị lời nói của bà làm cho cảm động, ai nấy đều quay sang chỗ khác, lén lau đi những giọt nước mắt yếu đuối. Kể cả Tôn Bách Thần, hắn sớm đã không kìm được nữa rồi.
“Bách Thần, nhé?”
“Vâng, cháu hứa với bà.”
Bà thở dài một hơi, như trút được gánh nặng trong lòng. Dì Hạ nấu cơm rất nhanh, chẳng mấy chốc đã dọn lên một bàn ăn tươm tất.
Bát cơm đặt trước mặt, không một ai nuốt nổi. Bà nội Đồng ăn mỗi món một ít, còn khen dì Hạ nấu rất ngon. Ăn xong, dì thay cho bà một bộ quần áo khác.
An Yên rối rít gọi cho Mạn Nghiên không được, lại gọi cho Vương Phong. Nói ra mới biết cô đã bắt chuyến bay lúc chín giờ tối qua, có lẽ giờ này đã sắp về đến nhà.
Trong điện thoại, giọng anh tràn ngập sự mệt mỏi. Vương Phong kể với An Yên rằng con gái của Mạn Nghiên bị ốm suốt mấy ngày nay, chiều hôm qua con bé còn lên cơn sốt rất cao, phải nhập viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786689/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.