Chớp mắt một cái đã ba năm trôi qua, Mạn Nghiên và Tôn Bách Thần mỗi người vẫn ở một nơi, không hề có chút liên quan gì với nhau.
Tôn Bách Thần cứ ngỡ thời gian đủ lâu thì hắn sẽ quên đi cô gái nhỏ. Nhưng mọi thứ trên đời đâu dễ dàng đến vậy, cái gì càng cố quên lại càng nhớ. Lúc trước hắn mất mười năm để quên đi Mộc Trà, bây giờ sợ rằng dùng cả phần đời còn lại cũng chẳng thể quên nổi Mạn Nghiên!
Tôn Bách Thần rất nhiều lần giằng xé bản thân, muốn lập tức bay sang Úc để gặp Mạn Nghiên, ôm thật chặt cô vào lòng cho thỏa nỗi nhớ nhung da diết. Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn chọn cách trốn tránh.
Bản thân hắn không xứng đáng có được cô! Hắn luôn tự nhủ với bản thân như vậy.
Mỗi tháng Tôn Bách Thần đều về quê Mạn Nghiên một lần để thăm bà nội Đồng. Đáng tiếc lần nào hắn cũng phải đứng ở ngoài cổng, không được phép vào. Có lần Tôn Bách Thần quỳ cả một buổi nhưng vẫn không ai để ý đến hắn. Xui xẻo hơn, gặp khi chú Hứa Văn uống rượu say, ông sẽ không nương tay mà đánh cho hắn một trận nhừ tử.
Ai cũng thấy Tôn Bách Thần hèn nhát, chỉ mỗi hắn nghĩ mình làm vậy là tốt cho cô gái nhỏ.
Ai cũng giữ kín bí mật chuyện Mạn Nghiên sinh con cho hắn. Bởi vì họ cảm thấy Tôn Bách Thần không xứng đáng được biết! Căn bản nếu năm đó hắn không quyết liệt đẩy Mạn Nghiên ra khỏi vòng tay mình, để cô sang Úc du học thì sự tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786688/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.