Tôn Ninh Ninh hơi mệt nên muốn được nghỉ ngơi. Cô ta lười biếng nghiêng đầu ra sau định chào Hắc Ngọa, nhưng lại vô tình liếc qua Vương Phong một cái. Anh thấy Tôn Ninh Ninh nhìn mình, liền quay người rời đi. Cô ta nhíu mày, khẽ lắc đầu vì tưởng bản thân gặp ảo giác, rồi vào đi vào trong phòng, đóng cửa lại.
“Chẳng lẽ tôi nhớ cậu đến hoa mắt rồi sao?” Tôn Ninh Ninh dựa mình vào cánh cửa, miệng cười tự giễu.
Lại thêm nửa tiếng đồng hồ trôi qua, người bên phía Vương Phong chưa dám
manh động. Bốn người kia thấy tình hình diễn ra khác với kế hoạch, nóng lòng muốn động tay động chân, chỉ có anh và A Nguyên bình tĩnh ngăn họ lại, vì nếu bây giờ tạo ra cuộc hỗn loạn trên tàu, kẻ gặp bất lợi chỉ có thể là bọn họ.
“Bên phía cảnh sát đã nắm được vị trí của con tàu rồi, bây giờ họ đang tiến hành chi viện. Mọi người kiên nhẫn chờ thêm đi, đây chưa phải lúc thích hợp.” Vương Phong phân tích vấn đề cho họ hiểu.
Tạm thời bọn họ trở về phòng nghỉ ngơi. Những người phụ việc trên tàu được sắp xếp ở trong các gian buồng ngủ dưới tầng trệt, ba người ở một gian. Vương Phong đang ngồi trên giường, nhìn ra ô cửa sổ quan sát mặt biển lúc hoàng hôn thì bất ngờ nghe thấy một loạt âm thanh như tiếng súng nổ.
Đoàng! Đoàng!
Âm thanh dội vào từ ngoài boong tàu, ba người nhìn nhau, cảnh giác. Bên ngoài có người đập cửa ầm ầm, thông qua lỗ nhòm cửa, Vương Phong phát hiện là người của mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786673/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.