“Thế không phải tốt hơn sao? Nếu đã không có ông trùm đi cùng, sự phòng bị của bọn chúng sẽ bớt đi mấy phần, khả năng chúng ta gặp rủi ro sẽ thấp hơn rất nhiều. Dù sao người cần nhắm đến cũng là Tôn Ninh Ninh, nên cứ theo kế hoạch đi.” A Nguyên bàn bạc với mọi người.
Vương Phong miễn cưỡng gật đầu, thứ anh sợ chính là cảnh sát không đến kịp, làm cho mọi chuyện thêm rối rắm. Tuy vậy, bây giờ có muốn rút lui cũng không được, nên đành tùy cơ ứng biến vậy.
Tôn Ninh Ninh vẫn còn ở bên dưới đất liền nói chuyện với tên đầu trọc. Vương Phong đứng trên boong tàu, hướng mắt về phía hai người bọn họ, lời mờ nhưng vẫn nhận ra bóng dáng cô ta. Tâm anh có chút nhiễu loạn, bất giác nhớ về con búp bê bằng len mặc chiếc váy màu hồng.
Nó là món quà sinh nhật vào mười tám năm về trước trước, Vương Phong chính tay tặng cho Tôn Ninh Ninh!
Anh đang có một suy nghĩ trong đầu, dù hơi buồn cười, nhưng Vương Phong vẫn nghĩ nó là sự thật.
Suốt bao năm qua, Tôn Ninh Ninh yêu thầm anh chăng?
Tàu nhổ neo, rời khỏi bến cảng sớm hơn dự định gần một tiếng đồng hồ. Bên phía Vương Phong đã tìm cách liên lạc lại với cảnh sát, thông báo cho họ tình hình trên con tàu.
Cảnh sát cần đến sự phối hợp của Vương Phong, tìm cách giữ liên lạc để nắm bắt thông tin hữu ích. Họ đang vạch ra phương án khả thi nhất, đối phó với trường hợp hiện tại.
“Anh cẩn thận một chút, đừng để lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786672/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.