Mạn Nghiên cũng thấy họ, nhưng không nói lời nào. Cô ngoan ngoãn nghiện người, vén quần xuống để y tá tiêm thuốc vào mông mình.
Sau đó, cô y tá để túi thuốc trên bàn, dặn cô ăn tối xong rồi hãy uống.
“Chỉ truyền dịch sẽ không đủ dinh dưỡng, có phải ráng ăn mới lại sức được. Dù sao cũng phải nghĩ đến đứa con trong bụng mình, đừng để xảy ra chuyện rồi mới hối hận.” Cô ấy chân thành khuyên nhủ.
Đứa con trong bụng?
Mạn Nghiên bịt chặt miệng không dám tin. Cả người cô run lên bần bật, những đầu ngón chân co rúm lại, bám chặt lấy ga giường. Cô có thai sao?
Tại sao mọi chuyện lại trở nên oan trái như vậy? Ông trời ơi, có phải làm sao đây...
Vương Phong và Linh Châu cũng ngạc nhiên không kém. Họ hết nhìn cô y tá rồi nhìn về phía Mạn Nghiên, lòng lâng lâng khó tả.
Linh Châu biết cô mang thai con của Tôn Bách Thần, bà vừa mừng vừa lo. Bà càng sợ gia đình Mạn Nghiên sẽ không chấp nhận chuyện này mà bắt cô bỏ đứa bé đi. Đến lúc đó, bà không sống nổi mất.
Cháu của bà, nó có quyền được sống!
Tôn Bách Thần về thành phố được một tuần, tạm giao hết công việc ở Tôn thị cho giám đốc Lâm quản lý. Hắn không ăn không ngủ, từng giây từng phút đều vùi đầu vào điện thoại và máy tính, tìm hiểu lại chuyện những liên quan đến Thẩm thị mười năm trước.
Bấy giờ hắn mới phát hiện ra một vài lỗ hổng, giống như việc Thẩm thị năm đó bị hắn đánh sập, hình như không tốn nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786660/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.