Chương trước
Chương sau
Tôi vốn cảm thấy cuộc sống này không còn hy vọng gì, chết thì chết thôi, nhưng khi sờ vào bụng mình, tôi lại luôn cảm thấy không cam lòng.
Hơn nữa, Triệu Mộng Tuyết làm cho tôi càng thêm chắc chắn rằng tôi phải tìm cách giúp
Tôi vội vàng nhào tới cửa, không ngừng rung lắc cửa lớn.
Vệ sĩ bên ngoài nghe thấy tiếng động, nhanh chóng đi tới, mà tôi đã bị làn khói dày đặc làm cho sắp không mở nổi mắt. “Cứu tôi với!” Tôi đưa tay ra ngoài lan can sắt, nắm bừa một thứ gì đó.
Hai vệ sĩ nhìn nhau, có chút do dự không biết có nên cứu tôi hay không.
Mắt thấy lửa sắp cháy tới, tôi không quan tâm gì nữa chỉ cố hết sức lắc lắc tay vịn: “Các người mau mở cửa ra, bên trong còn có một đống bật lửa, nếu không mở cửa, không chỉ tôi bị nổ chết, mà cả xưởng đều có thể bị nổ tung, đến lúc đó tổn thất các người gánh vác nổi sao, các người có thể chạy trốn sao?” "Mau đi thông báo cho chị Triệu." Một trong những vệ sĩ nói với những người phía sau. “Không kịp nữa đâu!” Đang nói, sau lưng tôi lại vang lên một tiếng nổ tung, lửa trong nháy mắt đã cháy đến chỗ tôi đang đứng.
Tôi bị nghẹt thở họ liên tục, giọng nói như gào thét.
Trong lúc tôi nói chuyện, trong phòng lại có mấy cái bật lửa liên tiếp nổ tung, lửa càng lúc càng lớn, mắt thấy sắp đốt đến tôi, hai vệ sĩ cuối cùng cũng buông lỏng.

Tôi được bọn họ kéo ra, đúng lúc nhân viên cứu hỏa chạy tới, trong lòng tôi âm thầm thở phào một hơi, nếu bạn họ đến sớm hơn một chút, dập lửa, vậy tôi liền xong đời.
Mọi người trong nhà máy lớn đều đi theo để dập lửa, tôi bị một vệ sĩ ép ở phía sau, anh ta hút thuốc, cũng không nhìn tôi.
Tôi nhìn thoáng qua đũng quần của anh ta, ước chừng một chút, vừa hay có thể đá tới, nhưng lại sợ anh ta kêu lên. "A..." Tôi đột nhiên che bụng, giả vờ như đang khó chịu: “Có thể tôi sắp sinh rồi.
Vệ sĩ thấy tôi như vậy liền hoảng hốt, buông tôi ra muốn đi gọi người, tôi nhân khoảng trống này, một cước đá vào đũng quần anh ta, anh ta đau đớn ngã xuống đất, tôi lại thuận thế đem cỏ khô vừa mới nắm được nhét vào miệng anh ta.
Theo đó, lại đạp một cước, không để anh ta đứng dậy.
Bên kia vẫn đang dập lửa, căn bản không chú ý tới tiếng động bên này, tôi làm xong tất cả, liền chạy về lối ra, không ngờ rằng vừa mới chạy được mấy bước, tôi liền bị phát hiện. “Cô ta chạy rồi, mau đuổi theo”
Một người phụ nữ còn mang thai như tôi, căn bản không thể chạy thoát khỏi những người đàn ông đó, tôi thấy phía trước có một ngã ba nhỏ vội vàng vòng vào, bên trong có một cái hòm, tôi đành phải mở nắp ra rồi chui vào năm.
Chỉ nghe bước chân đến gần, rồi lại đi xa, chờ đến khi bên ngoài hoàn toàn không có tiếng động, tôi mới mở hòm ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.