Chương trước
Chương sau
Tôi quay lại nhìn thoáng qua nội dung cô ta đã biên soạn. Trong nháy mắt, khi tôi nhìn thấy Australia thì ngay lập tức trí nhớ bị kéo về cái ngày mà tôi đã vô cùng sợ hãi, chính là cái ngày mà tôi bị Triệu Mộng Tuyết chặn ở trên thuyền. Cảm giác bị trói vào cột buồm lại lần nữa bủa vây khắp người tôi, bỗng nhiên tôi đã nghĩ ra được điều gì đó.
Cô ta đi du lịch ở Australia, phía sau là du thuyền của nhà họ Triệu... Tôi vội vàng nhìn thời gian, là đêm qua của khu vực bạn bè nhưng trên tấm ảnh lại là ban ngày. Thời gian vừa vặn. Tôi nhanh chóng đăng xuất khỏi Zalo, run rầy bấm gọi cho Lục Kính Đình. "Ở biên giới Australia! Trên du thuyền của nhà họ Triệu tại Australia!”
Có lẽ là vì mấy ngày nay kế hoạch liên tiếp bị hỗn loạn, rốt cuộc cũng đã có điểm đột phá cho nên tôi có hơi kích động. “Cái gì?” “Chờ em qua đó!” Tôi vội vàng mang giày rồi chạy ra khỏi cửa, hôm nay người trông coi bên ngoài chính là thắng Đen. “Đến bến cảng.” Tôi nói.
Thằng Đen gật đầu, đưa tôi đến bến cảng. Tôi cũng không biết vì sao mà lúc trước vẫn luôn là Nghĩa đi theo tôi mà bây giờ lại đổi thành thắng Đen. Lục Kính Đình đang chờ tôi ở bến cảng, tôi vừa xuống xe thì anh lập tức đỡ lấy tôi. “Anh mau nhìn xem, du thuyền của nhà họ Triệu đang ở gần Australia." Tôi tìm khu vực bạn bè của cô ta cho Lục Kính Đình xem.
Anh cầm lấy điện thoại, đúng lúc Dương Quốc Hưng đang ở bên cạnh nghe được mấy chữ Australia nên cũng góp đầu vào nhìn thử. “Đây là bến cảng phía Nam Australia” Dương Quốc Hưng khẽ liếc qua: “Chỗ này hẻo lánh, bình thường chẳng ai có thể nghĩ đến nơi này cả, chậc chậc chậc!” "Hèn gì.” Tần Thiên Khải sờ cằm: “Kiểm tra hết tất cả các tuyến đường biển cũng không tìm ra được.” “Không sao, bến cảng này là của anh em tôi.” Dương Quốc Hưng nói: “Tôi sẽ liên lạc với cậu ấy rồi sau đó nhờ cậu ấy chặn lại
Lục Kính Đình đứng ở một bên, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ về cái gì. Chó ngáp phải ruồi tìm được thuyền hàng của nhà họ Triệu, ở bên kia Lục Kính Đình đã bố trí nhân lực, định lợi dụng hai ngày này khi thuyền không lên được bờ chặn nó trên biển.
Buổi sáng tôi thức dậy quá sớm, bây giờ cảm thấy có hơi buồn ngủ cho nên muốn quay về nghỉ ngơi. Thằng Đen bị Tần Thiên Khải gọi đi chấp hành nhiệm vụ, Lục Kính Đình cũng vô cùng bận rộn, vì vậy tôi định bắt taxi để trở về. Lục Kính Đình có chút lo lắng, vì vậy muốn đẩy hết mọi việc đang làm và đưa tôi về. “Để tôi đưa là được rồi.” Đột nhiên Dương Quốc Hưng nói một câu. “Tôi tự mình đi là được rồi.” Tôi có hơi sợ Dương Quốc Hưng, sợ lúc ở trên xe anh ta sẽ hỏi về chuyện vết bớt cho nên vội vàng nói.
Nhưng Dương Quốc Hưng khăng khăng muốn đưa tôi về, cuối cùng không lay chuyển được anh ta nên chỉ đành để anh ta đưa tôi về nhà. Tôi không dám ngồi ở vị trí kế bên tài xế nên đã làm ổ ở hàng ghế phía sau, cố gắng hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, nhưng sự thật chứng minh rằng làm như vậy cũng chẳng có ích lợi gì. “Cô ở bên Lục Kính Đình khi nào?” Dương Quốc Hưng nói chuyện với tôi. “Cách đây không lâu.” Tôi không muốn giao lưu với anh ta quá nhiều nên thuận miệng đáp một câu “Vậy cô vẫn luôn ở Thanh Châu sao?” “Xem như là thế đi.” “Quê quán cũng là ở Thanh Châu hay sao? Nhìn không giống lắm... “Quê quán là Thanh Hải.” Vừa nói xong câu đó thì tôi lập tức hối hận, bởi vì tôi nhìn thấy ánh mắt khẽ thay đổi của Dương Quốc Hưng ở trong kính chiếu hậu. Tại sao tôi lại có thể nói thẳng ra như thế, tôi nên thuận miệng bịa đại một nơi nào đó. “Cô gái nhỏ vùng Thanh Hải sao... Ha ha, Kính Đình đối xử với cô có tốt không? Tôi chưa bao giờ thấy Kính Đình để ý tới cô gái nhỏ nhà ai như thế. Đột nhiên Dương Quốc Hưng nở nụ cười.
Trên đường đi, anh ta cứ nói luyên thuyền như cái máy, không ngừng đưa ra câu hỏi rằng tôi ở chỗ này hay chỗ kia, thỉnh thoảng thì nói một câu về Lục Kính Đình, tôi chỉ qua loa cho xong, không quá muốn nói chuyện với anh ta.
Cuối cùng cũng đã tới nơi, tôi vội vàng xuống xe, lúc đi ra chợt nghe Dương Quốc Hưng nói: “Cô có bao giờ nghĩ rằng nhà của cô vốn dĩ không phải ở Thanh Hải hay không?” “Không có. Tôi cười cười: “Tôi vào nhà trước, trên đường về anh nhớ đi chậm một chút.”

Tôi trở về nhà như đang chạy trốn, sau khi đóng cửa lại tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc tôi cũng tránh được một kiếp. Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua vết bớt trên cánh tay, nhớ lại lời mà lúc bố vẫn còn đã nói với tôi, tôi thật sự không thể tưởng tượng được vết bớt này sẽ có ý nghĩa gì đặc biệt. Cho dù có, tôi cũng sẽ biến nó thành không có, cuộc sống của tôi đã đủ mệt mỏi rồi và tôi không muốn phải khổ thêm nữa.
Bên phía Lục Kính Đình đã thành công chặn được lô hàng của nhà họ Triệu ở phía Nam Australia, làm cho nhà họ Triệu trở tay không kịp, vậy cũng xem như đã nắm được một tay tài liệu của nhà họ Triệu. Nhưng vài ngày sau, khách sạn bên kia lại nhận được thông báo rằng sẽ bị đồn cảnh sát phong tỏa bởi vì có hiềm nghi vi phạm pháp luật.
Lúc nhận được tin tức này tôi cũng chẳng cảm thấy kinh ngạc cho lắm, dù sao Lục Kính Đình đang chặn hàng ở bên kia, nhà họ Triệu không có cách nào động vào Lục Kính Đình được nên chỉ có thể bắt đầu ra tay từ chỗ tôi thôi. Mà khi tôi đến khách sạn mới phát hiện mọi chuyện cũng không phải đơn giản như tôi nghĩ. Tôi còn chưa đến khách sạn thì đã thấy một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát đang chuyển đồ ra bên ngoài. Cửa ra vào cũng dán giấy niêm phong màu trắng đầy chướng mắt.
Tôi thuận tay cản lại một người cảnh sát, nhíu mày hỏi: “Đồng chí, đây là có chuyện gì vậy?” “Khách sạn này có hiềm nghi không tuân thủ theo quy định, cho nên dừng hết mọi hoạt động.” Cảnh sát kia bận rộn nhiều việc, không có thời gian để ý đến tôi.
Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng thất bại, vội vàng bước nhanh vào. Vẻ mặt chị Tưởng Thanh lo lắng, nhìn thấy tôi đã đến, trực tiếp đứng lên nói: “Ái Phương, anh ta nói chúng ta không tuân thủ theo quy định nên đã tạm giữ giấy phép kinh doanh của chính ta và yêu cầu chúng ta phải chuyển hết mọi thứ đi trong vòng ba ngày. “Cái gì? Tại sao lại có thể như vậy?” Nghe chị Tưởng Thanh nói xong, tôi cảm thấy vô cùng khiếp sợ: “Tại sao em lại không biết một chút gì hết vậy, lúc trước đã tới kiểm tra rồi hay sao?”
Thế này có chút không hợp lý, tại sao lại có thể nói là không tuân thủ quy định thì sẽ đình chỉ kinh doanh chứ? Hơn nữa, ai mà không biết tình hình ở khách sạn này là như thế nào, ngay cả đồn cảnh sát địa phương cũng mắt nhắm mắt mở, tại sao hôm nay vừa nói đóng là đóng liền vậy. Nếu như là cấp trên tới kiểm tra thì vì sao mà năm lần bảy lượt cứ nhắm vào một nhà của tôi chứ? Cho dù là nhà họ Triệu thì cũng không thể nào làm ra được trận chiến lớn như vậy.
Chẳng lẽ là ...
Tôi hít một hơi khí lạnh và nghĩ về ông ta... "Không có, một chút tiếng gió muốn kiểm tra cũng không có. Sáng sớm hôm nay, chị vừa mở cửa ra thì cảnh sát đã tới rồi, nói là sau khi điều tra thì phát hiện chúng ta không tuân thủ theo quy định, rồi sau đó niêm phong hết mọi thứ, các cô gái cũng bị đưa đi. Vẻ mặt chị Tưởng Thanh buồn rười rượi.
Ngay cả điều tra cũng không có mà lại trực tiếp đưa người đi thì cũng chỉ có ông ta mới có quyền lực lớn như vậy. Cục trưởng Lưu, lần trước chúng tôi ghi âm ông ta nhận hối lộ cho nên bây giờ ông ta đóng cửa khách sạn của tôi, bắt các cô gái của chúng tôi, đoán chừng là muốn ép chúng tôi trả lại bản ghi âm. Vốn dĩ tôi định trực tiếp nói với Lục Kính Đình, nhưng nghĩ lại mấy ngày nay anh bận rộn như vậy, còn phải xử lý chuyện của nhà họ Triệu, tôi không thể lại làm cho anh rối loạn thêm.
Nghĩ tới đây, tôi quyết định đi tìm Vu Thanh Thư. Thứ nhất là chị Vu quen biết với Cục trưởng Lưu, thứ hai là khách sạn này cũng có phần của chị ấy, chị ấy kinh doanh Chợ Đen nên chắc chắc sẽ rất coi trọng lợi ích của mình. Nghĩ tới đây, tôi trực tiếp liên lạc với Vu Thanh Thư, hình như Vu Thanh Thư đang ở bên ngoài, âm thanh có hơi ồn ào. Tôi nói lại hết một lần những chuyện đã xảy ra với chị Vu, chị Vu ở bên kia yên lặng một lát rồi nói tôi chờ một chút, chị ấy sẽ tới đây ngay lập tức. Chỉ là tôi không ngờ rằng còn có cả Lục Kính Đình cùng đi theo tới. “Vì sao có chuyện mà em lại không trực tiếp nói với anh?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.