Chương trước
Chương sau
Cục trưởng Lưu bên kia hoàn toàn không có ý định từ chối, uống liền tù tì ba lỵ. Để góp vui với ông ta, Vu Thanh Thư cũng tự mình uống vài ngụm, nhưng mà phần lớn trong suốt quá trình thì Vu Thanh Thư cũng chỉ nhấp môi thôi, còn Cục trưởng Lưu luôn cạn hết ba lỵ. Vu Thanh Thư không hổ là người đã từng làm tình nhân cho Cục trưởng Lưu, cô ấy nắm rõ tính tình của ông ta trong lòng bàn tay. Cô ấy chỉ làm nũng, uốn éo vặn eo và nói mấy câu thôi mà đã khiến cho ông ta say mê điên đảo. “Tại sao anh lại không để ý tới người ta? Người ta còn chưa tha thứ cho anh đâu” Vu Thanh Thư khẽ đẩy đẩy người Cục trưởng Lưu.
Cục trưởng Lưu đang trong cơn mơ mơ màng màng bị cô ấy đẩy một cái như thế thì lập tức nâng tay lên: “Rót thêm cho anh một ly nữa, anh, anh vẫn còn có thể uống được.”
Nếu muốn đòi uống rượu thì chứng tỏ ông ta đã say thật rồi. Vu Thanh Thư thấy thế, liền vỗ vỗ sau lưng ông ta, mở máy ghi âm mini ở sau quần lên, đi vào chủ đề chính: “Cục trưởng Lưu, mỗi ngày cháu em đều rảnh rỗi ngồi trong nhà không có việc gì làm, em muốn nó vào trong đồn giữ một chức vụ gì đó, anh xem thử việc này thế nào?”
Cục trưởng Lưu cứ tưởng là trong quán rượu, thuận tiện cầm ly rượu lên: “Chuyện này đơn giản thôi.”
Sau đó, ông ta liếc nhìn xung quanh một chút như một tên trộm, rồi lại gần Vu Thanh Thư nhỏ giọng nói: “Một người thôi, anh có thể xử lý được, nhưng dù sao cũng là đi cửa sau mà, phải tốn một ít tiền. “Được, em đây vừa quay về sẽ lập tức liên lạc lại với ngài.” Vu Thanh Thư nhìn về phía camera, ra hiệu với bên kia rằng mình đã moi ra hết những lời nói cần thiết. “Việc này em đừng gọi cho anh mà hãy gọi cho vợ anh ấy.” Cục trưởng Lưu nghe thấy lời nói của Vu Thanh Thư xong thì vội vàng lắc đầu. “Em đã hiểu rồi.”
Cục trưởng Lưu hài lòng gật gật đầu, lại uống thêm một ngụm rượu nữa rồi ngả người xuống định chìm vào giấc ngủ. Vu Thanh Thư lắc lắc ông ta, còn định lừa gạt thêm tiếp về tuyến đường biển nữa, nhưng lại không ngờ rằng cô ấy còn chưa kịp mở miệng thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân, là âm thanh của giày cao gót.
Ngay sau đó, chỉ thấy sắc mặt của Vu Thanh Thư dần dần nghiêm trọng. Cô ấy xuống giường ôm lấy áo khoác và camera, màn hình bên này cũng trở nên hỗn loạn, nhưng máy quay nhanh chóng trở lại góc độ như ban đầu. Sau đó, ống kính dần dần tới gần cửa sổ, xem ra có vẻ như là Vu Thanh Thư đã đụng phải ai đó nên đã trốn ra ngoài theo đường cửa sổ. Khoảng chừng mười lăm phút sau thì xe của chúng tôi xuất hiện trong camera. Vu Thanh Thư mở cửa xe, trực tiếp ngồi vào trong và thở hồng hộc. “Có chuyện gì vậy?” Lục Kính Đình quay đầu nhìn cô ấy. “Không sao, nhưng có điều là tôi còn chưa lừa gạt được tuyến đường biển trong tay ông ta. Vu Thanh Thư cầm lấy nước trong tay tôi uống nửa bình rồi mới chậm rãi phục hồi lại. “Lấy được nhược điểm ông ta nhận hối lộ cũng không kém quá nhiều.” Lục Kính Đình sao chép đoạn video vừa rồi vào USB. “Vốn dĩ là tôi đã có thể lừa gạt được cả tuyến đường biển đến tay luôn rồi, ai mà ngờ đâu vợ của lão già hạm hẹm ấy lại theo tới chỗ này. Trước đó ở Thanh Hải, tôi đã thường xuyên bị vợ của ông ta nhìn chằm chằm khắp mọi nơi rồi, không nghĩ tới về đây vẫn bị nhìn chằm chằm. Vu Thanh Thư hơi ngừng lại, móc cây bút ghi âm mini ra: “Ở trong đây có một vài đoạn đối thoại mà micro của camera không thể thu được.” “Được.” Lục Kính Đình nhận lấy cây bút ghi âm.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ xe truyền đến một trận âm thanh ồn ào, loáng thoáng là tiếng của một người phụ nữ: “Chính là chiếc xe này, vừa rồi cô gái kia bước lên chiếc xe này. Bắt cô ta ra đây cho tôi! Tôi muốn giết chết cô ta.” Người phụ nữ kia chạy về phía chiếc xe, giày cao gót cũng rơi mất, tóc tại bù xù, gương mặt trang điểm cứ như quỷ. Chắc bà ta là vợ của Cục trưởng Lưu, phát hiện Vu Thanh Thư nhảy cửa sổ cho nên dẫn người đuổi theo đây mà. “Ngồi vững!” Vốn dĩ Lục Kính Đình cũng không hiểu chiến, lại càng không muốn lẫn lộn vào những chuyện phiền phức này, chân anh đạp ga, xe phóng nhanh ra ngoài và nhanh chóng vứt bỏ được đám người phía sau.

Sau khi vứt bỏ được mấy người đó, Lục Kính Đình giảm tốc độ chạy xe xuống. “Gần đây, việc buôn bán ở Chợ Đen của cô như thế nào?” Lục Kính Đình mở miệng hỏi. “Cũng khá ổn, Chợ Đen chính là như vậy thôi.” Vu Thanh Thư nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Gần đây cảnh sát quá chuyên cần, nếu không nhờ bọn người lão Lục giúp đỡ thì chỉ e rằng là tôi đã sớm vào trong đó rồi.” “Ừ, vậy được, cô giúp tôi tìm một món đồ được không?” Lục Kính Đình quay đầu nhìn thoáng qua Vu Thanh Thư. "Khoảng thời gian này kiểm tra nghiêm ngặt, chờ thêm chút nữa.” Vu Thanh Thư hơi do dự, sau đó nở nụ cười: “Vậy anh cũng đừng quên chuyện mà lúc trước đã đồng ý với tôi, ha ha. “Được.
Vốn dĩ Lục Kính Đình muốn mời Vu Thanh Thư đi ăn cơm, vì dù sao cô ấy cũng đã giúp chúng tôi nhiều chuyện như vậy, nhưng Vu Thanh Thư bận rộn việc của Chợ Đen nên chỉ có thể thôi. “Hợp tác vui vẻ nhé, Kính Đình!” Sau khi Vu Thanh Thư xuống xe thì gõ cửa sổ rồi nói. “Hợp tác vui vẻ”
Trải qua mấy ngày tiếp xúc, thiện cảm của tôi với cô ấy không ngừng tăng lên, thậm chí còn có chút hâm mộ cô ấy. Cô ấy là người phụ nữ đầu tiên mà tôi từng thấy có thể có một cuộc sống tự do và thoải mái như vậy.
Lục Kính Đình định đưa tôi đến Hồng Tuyết Lâu xem thử một chút nhưng lại không ngờ rằng Dương Quốc Hưng bên kia gọi điện thoại đến, nói rằng lô hàng của nhà họ Triệu mà lần trước bọn họ chặn đường bị thất bại kia đến bây giờ vẫn chưa cập bến. “Mấy người đã kiểm tra hết tất cả bến cảng rồi à?” Lục Kính Đình nhíu mày nói. “Sau khi kiểm tra hết thì dường như lô hàng kia vẫn còn đang trôi nổi.” Giọng nói của Dương Quốc Hưng truyền tới từ đầu bên kia điện thoại. “Được, tôi hiểu rồi.” Sau khi cúp điện thoại thì Lục Kính Đình yên lặng một lát, chửi thầm một câu, quay đầu xe chạy về phía bến cảng bên kia. Khi chúng tôi đến, Tần Thiên Khải đã ở đó. “Tôi đã biết chuyện về lô hàng rồi, còn bên phía của anh thì sao?” Tần Thiên Khải thấy chúng tôi, bèn đến đón. “Còn chưa lừa được tuyến đường biển đến tay, nhưng đã lừa ra được chứng cứ rồi.” Lục Kính Đình đưa bút ghi âm cho Tần Thiên Khải.
Ngày hôm sau, bên phía Tần Thiên Khải truyền đến tin tức nói là đã chiếm được tất cả các tuyến đường biển từ Cục trưởng Lưu. Nhưng điều làm chúng tôi bất ngờ đó chính là cuộc kiểm tra tối hôm qua lại không hề có bất cứ tuyến đường biển nào liên quan đến thuyền của nhà họ Triệu.
Bởi vì chuyện này nên vừa rạng sáng là Lục Kính Đình đã ra khỏi cửa đến bến cảng, tôi muốn đi theo nhưng anh lại không đồng ý. Lục Kính Đình vừa đi là tôi hoàn toàn không thể ngủ được nữa, cứ nằm trên giường lật qua lật lại rồi nghĩ lung tung, vì vậy tôi cầm điện thoại lên lướt xem khu vực bạn bè.
Trong khu vực bạn bè, phần lớn đều là tình nhân theo kim chủ đi du lịch khắp các nơi trên thế giới. Cứ lướt mãi lướt mãi thì lại lướt đến một tình nhân đã từng ở bên cạnh Chu Phong cùng với tôi, sau này bị tôi chen vào nên rời đi và lại trèo lên một kim chủ mới. Tôi phóng to bức ảnh lên để xem thử cô ta có chỉnh sửa chỗ nào hay không, nhưng không nghĩ tới lại bị du thuyền phía sau lưng cô ta thu hút, không hiểu sao mà chiếc du thuyền kia lại trông rất quen thuộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.