Chương trước
Chương sau
Tại sao lại muốn cho tôi xem giấy chứng nhận kết hôn? Bởi vì muốn vũ nhục tôi? “Đây chính là thứ đồ mà hôm đó tôi nói muốn cho em xem.” Lục Kính Đình nhún nhún vai. “Ờ” Tôi chỉ ờ một tiếng: "Vũ nhục tôi? Không cần thiết” “Nhìn cho kỹ vào.” Lục Kính Đình ngồi ở trên ghế sô pha rót một ly rượu vang đỏ, một màu đỏ rực ở trong chiếc ly không ngừng lắc đi lắc lại, có chút nhức mắt.
Tôi mở giấy chứng nhận kết hôn ra, nhìn thấy ảnh chứng nhận kết hôn của hai người họ, trai xinh gái đẹp, cực kỳ xứng đôi.
Chỉ là nếu so với tờ giấy chứng nhận kết hôn trước đây của tôi và anh ta có thiếu chút gì đó. Đóng dấu.
Tờ giấy chứng nhận kết hôn này, cư nhiên lại không có dấu của cục dân chính. “Cái này... Tôi không nhịn được mà hỏi một câu: "Tại sao lại không đóng dấu. “Nếu như không nhớ nhầm, tôi với em từng nói qua chúng tôi chưa từng kết hôn.” Lục Kính Đình uống một ngụm rượu vang đỏ, sau đó dựa vào chiếc ghế sô pha: "Không hề kết hôn, tại sao lại phải có con dấu ?” “Đây là chuyện của anh có liên quan gì đến tôi chứ.” Tuy rằng trong lòng có chút cảm xúc khác lạ, nhưng tôi vẫn giả bộ như không hề quan tâm. Vứt giấy chứng nhận kết hôn lên trên mặt bàn.
Lục kính Đình không nói gì, mà ánh mắt phức tạp nhìn về phía tôi, sau đó liền câu câu môi: "Phải không?” “Từ lúc mà anh nói đã chơi chán tôi rồi, giữa chúng ta không phải đã không còn chút quan hệ nào nữa sao?” Tôi nhưởng nhưởng mày: "Nếu như không còn chuyện nào khác thì có thể để tôi đi được chưa?" “Được, đưa em về bên Chu Phong” Lục Kính Đình cười nhạo nói, mắt vẫn cứ nhìn thẳng về phía tôi, giống như đang nhìn chuyện cười của tôi vậy. “Không sao cả. Dù sao thì tôi cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của hai người bọn họ, ở trong tay ai thì cũng sẽ bị nhốt cả thôi.
Lục Kính Đình dường như cũng không hề nghĩ tới tôi sẽ trả lời như vậy, đứng dậy đi tới trước mặt tôi, lấy tay giữ chặt đầu tôi: "Ái Phương, em có bản lĩnh rồi nhỉ?” “Tùy theo ý muốn của anh thôi.” Tôi cắn răng nói.
Lục Kính Đình cau mày, dùng một tay khác giữ chặt cằm tôi, lực đạo lớn đến nỗi tôi không thể thở nổi.
Chiếc điện thoại để trên bàn kia không đúng lúc mà kêu lên, nhưng Lục Kính Đình cũng không hề có chút ý thức rằng sẽ đi nghe điện thoại, vẫn nhìn chằm chằm tôi như cũ, nhìn đến nỗi tôi lạnh cả người. “Xin anh đừng có đụng vào tôi. Tôi nhẫn nhịn chịu đau ở cổ: "Tôi thấy bẩn thỉu.
Ngay khi tôi vừa nói dứt lời, không khí dường như ngưng đọng lại, trang mắt Lục Kính Đình thoáng qua một tia khó nắm bắt, không khí lại lạnh đi ba phần, cái nhiệt độ này, muốn đông cứng tôi luôn rồi.
Cũng phải, một người phụ nữ như tôi, dựa vào đàn ông mà sống, bởi vì sống tiếp mà ký thác tại những người đàn ông khác nhau, tôi có tư cách gì để đi chê bai người khác bẩn chứ.
Không biết là đã qua bao lâu, điện thoại vẫn như cũ không ngừng kêu, Lục Kính Đình mới bỏ tay đang giữ tôi ra, chuyển thân cầm lấy điện thoại, mở chế độ im lặng vứt ở trên bàn. “Nói.” Giọng nói của lục Kính Đình tràn đầy lửa giận. “Tân Gia Kiệt mất tích rồi.” Giọng nói của người bên kia điện thoại truyền đến, cúng ngay lúc đó đập thẳng vào lòng tôi.
Lục Kính Đình ngạc nhiên, sau đó mới cầm điện thoại lên tắc nút âm thanh: "Không phải nói bảo anh nhìn cẩn thận hay sao? Anh làm việc kiểu gì vậy?”

Bên phía người thần bí kia không nói gì nữa, Lục Kính Đình chỉ bào người đi tìm, sau đó tùy ý tắt điện thoại, vứt điện thoại lên trên đất nhỏ giọng mắng một câu. “Tân Gia Kiệt làm sao rồi?” Tôi không để ý vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, đi đến bên cạnh Lục Kính Đình.
Từ sau khi bố mất, Tân Gia Kiệt so với tính mạng của tôi còn quan trọng hơn, lần trước tôi nhờ Tần Thiên Khải đưa Tân Gia Kiệt rời khỏi, tìm một chỗ tốt cho nó ở Hồng Kông, vẫn không ngờ tới nó sẽ xảy ra chuyện.
Những chuyện xảy ra gần đây cũng chỉ bởi chuyện này mà bắt đầu xoay chuyển trong đầu tôi, giống như thủy triều, vừa mặn vừa chát, lạnh đến tận xương, muốn bao lấy tôi. “Tân Gia Kiệt mất tích rồi, vị trí là ở Australia, là người nhà họ Triệu. Lục Kính Đình biết chuyện này không thể dấu được nữa, dứt khoát nói hết mọi chuyện với tôi. “Australia, làm sao có thể.” Tôi không nhịn được mà kêu lên. Tân Gia Kiệt đang sống tốt ở Hồng Kông cho dù là bị bắt cóc cũng không nên ở nước ngoài chứ.
Lục Kính Đình thở dài một hơi, rút ra một điều thuốc, châm lửa, hút.
Tôi ngồi xổm xuống, cảm giác không nơi nương tựa từ bốn phương tám hướng đổ về, nước mắt không ngừng rơi xuống, tôi ôm lấy đầu, cực kỳ đau đớn.
Có lẽ ngay từ đầu khi tôi lựa chọn đi vào con đường này đã là một sự sai lầm, chỉ đến hôm nay tôi mới triệt để ý thức tới, tôi ở trong vòng tròn này không những không thể bảo vệ cho người nhà của tôi, đến ngay cả chính bản thân tôi cũng không thể bảo vệ nổi mình. "Lục Kính Đình...Cầu xin anh. Không khí vừa nãy đã không còn thấy dấu vết, lời thỉnh cầu của tôi đã tiêu diệt triệt để hết thảy tự tôn của tôi.
Bởi vì Tân Gia Kiệt, tôi không còn cách nào khác, tôi không thể gặp Tần Thiên Khải lại không có điện thoại chỉ có thể cầu xin anh ta.
Tôi chỉ là tình nhân, ngay từ lúc bắt đầu đã đến bởi vì lợi ích, tôi vốn dĩ không có tự tôn, bởi vì mục đích của chính mình, cầu xin ai cũng đều có thể.
Lục Kính Đình không hề quan tâm đến tôi, chỉ không ngừng hút thuốc, sau đó vứt đầu thuốc lên trên bàn đứng dậy muốn đi ra khỏi nhà. “Tôi cũng đi. Lòng tôi lo lắng bất an, gấp gáp gọi theo Lục Kính Đình. “Em tốt nhất ngoan ngoãn ngồi im ở nhà cho tôi.” Lục Kính Đình ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại mà nói. Tôi đang chuẩn bị nói cái gì đó, nhưng cửa đã đóng chặt rồi.
Tôi nhìn cánh cửa đã đóng kia, trong mắt trống rỗng, ngồi xổm trên đất. Lúc này trong lòng tôi chỉ có một ý nghĩ, tôi muốn gặp
Tần Thiên Khải.

Cho dù Lục Kính Đình giúp tôi, nhưng bởi vì trước đây xảy ra bao nhiêu chuyện, tôi cũng không có cách nào mà hoàn toàn tin tưởng anh ta, bây giờ người tôi tin tưởng tuyệt đối chỉ có Tần Thiên Khải.
Tôi muốn gặp anh ta.
Mà bây giờ chạy trốn là thời cơ thuận lợi nhất.
Bởi vì Lục Kính Đình đi rất gấp nên không có ai sang đay trông trừng tôi, bây giờ tôi không đi, sau này có thể sẽ không thể rời đi được nữa.
Nghĩ đến đó, tôi nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị mở cửa, nhưng cửa đã bị khóa chặt từ bên ngoài rồi, tôi tổn bao nhiêu sức cũng không thể mở được.
Từ cửa chính chắc chắn không có hy vọng rồi, tôi chỉ có thể trông chờ vào cửa sổ.
May là bị Lục Kính Đình đưa về biệt thự, tôi đi ra từ cửa sổ hoàn toàn không thành vấn đề.
Tôi quay người lại tìm cửa sổ, nhưng mà tất cả cửa sổ cũng bị khóa rồi, tôi thở dài ngồi bệt xuống đất, có chút không biết làm sao, suy nghĩ một lúc, tôi đi vào bếp tìm một cái chốt, nếu đã không mở được cửa sổ, vậy thì chỉ có thể đập vỡ thôi.
Tôi đi đến phòng ngủ, bên đó thông với vườn hoa, ở sau vườn hoa có thang máy cạnh cửa sổ, men theo bức tường đó là có thể ra ngoài. Tôi nhắm chặt mắt, dừng sức đập mạnh mấy cái, cửa sổ mới xuất hiện vết nứt, tôi lại gõ thêm mấy cái, cửa sổ mới hoàn toàn bị vỡ, tôi cẩn thận từng li từng tí từ cửa sổ bò ra.
Tiếng từ chiếc cửa sổ chắc chắn kinh động đến bảo vệ trong biệt thự, tôi phải nhanh chóng chút nữa mới có thể rời đi trước khi bảo vệ tới.
Tôi nhanh chóng trèo lên tầng hai, đưa chiếc thang có thể di chuyển được và trèo lên. "Là ai, mau xuống đây. Tiếng nói của bảo vệ cất lên ngay khi tôi vừa mới trèo đến đầu tường.
Tôi quay đầu lại nhìn, bảo vệ đã đi theo cầu thang lên rồi, tôi nhìn một cái thấy bên dưới có thùng rác, cũng không thể giúp ích được gì, nên trực tiếp nhảy xuống dưới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.