Chương trước
Chương sau
Sau khi Chu Phong rời đi, tôi liền để Trần Dương ra ngoài đi dạo cùng tôi.
Dù sao chỉ cần được Chu Phong cho phép thì Trần Dương không thể nói được điều gì, anh ta chỉ hỏi tôi muốn đi đâu. “Đi ra bến cảng đi.” Ở bến cảng có một cửa tiệm cà phê, phòng bếp ở sau nhà vệ sinh, vừa hay có thể từ góc khuất của nhà bếp trốn thoát.
Trần Dương đồng ý sau đó anh ta lái xe chở tôi đến đó.
Suốt dọc đường tôi đều nghĩ kế hoạch làm thế nào để chạy trốn, lúc đến nơi tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại. “Trần Dương, anh ở chỗ này đợi tôi đi, tôi muốn vào trong quán ngồi một chút. Tôi vừa xuống xe vừa nói.
Trần Dương cau mày: "Nhưng... “Yên tâm, tôi chỉ ngồi một chút thôi.”
Lúc nói lời này, trong lòng tôi có chút áy náy, dù sao ở trong lòng thì Trần Dương vẫn luôn là một người có hình tượng thật thà, cứ như thế này lừa anh ta để anh ta tự mình đối phó với Chu Phong, trong lòng tôi cũng có chút không nỡ
Trần Dương suy nghĩ một chút, nhìn tôi cũng không giống như là muốn lừa anh ta, nên liền gật gật đầu đồng ý, tỏ ý anh ta sẽ ở cửa chờ tôi.
Tôi cười với anh ta một cái, sau đó cầm lấy túi đóng cửa xe lại, đi về hướng quán cà phê.
Sau khi vào trong quán, tôi liền giả vờ gọi một cốc cà phê, sau đó liền tùy tiện ngồi vào chỗ cạnh cửa sổ thủy tinh, chỗ có thể để Trần Dương dễ dàng nhìn thấy tôi mà buông lỏng cảnh giác.
Cà phê rất nhanh đã được bê lên, tôi cầm cốc lên uống một ngụm, sau đó lại ngồi thêm một lúc, cảm thấy cũng đã đến lúc rồi, ngay lúc tôi đang chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh thì lại có hai người đi vào quán cà phê.
Tôi quay đầu ra nhìn, không ngờ tới liền nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc.
Không, chính xác mà nói phải là hai khuôn mặt.
Lục Kính Đình và Tôn Lý.
Tôn Ly đang khoác tay Lục Kính Đình, chỉ vào một chỗ ngồi, Lục Kính Đình cười với cô ta, sau đó gật đầu.
Trong lòng tôi liền căng thẳng, nhanh chóng quay đầu lại, may mắn là bọn họ không nhìn thấy tôi.

Nhưng mà, tôi và Lục Kính Đình vốn đã là hai người trên hai con đường khác nhau rồi, cho dù nhìn thấy tôi thì cũng sẽ chẳng sao cả, chỉ là nếu như gặp mặt cũng có chút ngại ngùng mà thôi.
Trước mắt tôi vẫn nên nghĩ xem làm sao để chạy trốn mới phải.
Nghĩ đến đó, tôi nhìn Trần Dương qua khung cửa sổ Trần Dương đang ngồi ở trong xe, hút thuốc.
Tôi cho rằng anh ta không nhìn mình nên liền đứng dậy đi đến nhà vệ sinh, nhưng tôi lại không hề ngờ rằng tôi vừa mới đứng dậy đi được hai bước liền bị anh ta tiến vào giữ lại.
Động tĩnh có chút lớn, Lục Kính Đình bên kia hình như cũng ngẩng đầu lên nhìn qua chỗ tôi, Tôn Ly đang gọi điện thoại, không hề để ý đến tôi, tôi chau mày: "Trần Dương, Chu Phóng bảo anh để ý tôi, nhưng mà không hề nói là cho phép anh nhìn tôi đi vệ sinh. “Cái này..” Trần Dương bị tôi nói cho có chút bí bách. “Anh ở bên ngoài đợi tôi đi, tôi đi xong sẽ ra ngay”
Nói xong tôi liền đi về phía phòng vệ sinh, may mắn là tôi chọn quán cà phê này, nếu không thì thực sự là khó làm việc rồi.
Trước tiên tôi đi vào nhà vệ sinh, nhìn thời gian cũng vừa dúng lúc, liền lẻn về phía nhà bếp, trong nhà bếp cũng không phải có quá nhiều người, tôi nhẹ nhàng đi ra từ phía cửa sau.
Phía sau sửa là một con ngõ nhỏ, muốn gọi xe trước tiên phải đi ra ngoài, nhưng mà tôi sợ Trần Dương sẽ phát hiện ra tôi đi từ cửa này liền bám theo con đường này mà đuổi theo tôi, tôi dứt khoát vứt túi xách vào trong thùng rác, mang khăn quàng quấn quanh đầu, sau đó lộn ngược áo khoác ra mặc vào.
Như vậy ít nhất cũng có thể che mắt một chút.
Nhưng mà tôi làm thế nào cũng không nghĩ đến, đoạn thời gian mà tôi ở nhà Chu phóng, cả đoạn đường này đều đã được sửa lại rồi, so với đoạn đường mà tôi quan thuộc trước đó hoàn toàn khác nhau, tôi cứ đi lòng vòng sau đó tự khiến mình bị lạc đường.
Lại nhìn thấy một cái ngõ cụt nữa, đột nhiên trong lòng tôi có chút thấp thỏm.
Đang muốn đi ngược trở lại nhưng không ngờ đến khi tôi vừa mới xoay người liền đụng trúng vào người một người đàn anh.
Tôi cứ nghĩ rằng là Trần Dương phát hiện không thấy tung tích của tôi nên đuổi theo tới đây, nên nhanh chóng dùng khăn trùm kín mặt lại, đề phòng bị anh ta nhận ra tôi. “Sao vậy, rời khỏi tôi xong liền trở thành như thế này”
Ngay lúc tôi hoảng loạn không biết làm sao, Lục Kính Đình dùng giọng nói trào phúng nói nhẹ bên tai tôi.

Sao anh ta lại đi theo tôi ra đây rồi? “Thật xin lỗi, tôi nghĩ chắc là anh nhận nhầm người rồi, Tôi muốn đấu tranh một chút.
Lục Kính Đình cười một cái, dùng một đầu ngón tay nhấc cằm tôi lên. “Cái gì?”
Tôi bị ép phải đối mặt với Lục Kính Đình, trong ánh mắt anh ta giấu một tia u ám, khiến người ta sợ hãi. “Ừm.” Tôi có chút hoảng loạn, tùy tiện ừ một tiếng, tránh khỏi tay anh ta: "Tôi còn có chuyện
Nói xong, tôi kéo chiếc khăn trùm trên đầu xuống, chuẩn bị rời khỏi. “Tôi nhìn thấy người lái xe ngoài kia hình như đã gọi điện thoại cho Chu Phóng rồi, em chắc chắn rằng có thể đi từ trong hẻm này đi ra mà không bị túm lại sao, hay là lại có thêm tự tin có thể chạy thoát thêm lần nữa?” Lời của Lục Kính Đình lúc nào cũng nhanh chuẩn như vậy khiến cho tôi không thể nói được lời nào. “Không liên quan đến anh” Tôi cứng đầu nói.
Sau đó, tôi vừa mới dứt lời, liền nghe thấy một loạt tiếng kêu phức tạp, hình như là Trần Dương đi vào đây tìm tôi. “Không muốn bị bắt trở lại liền làm theo tôi.” Lục Kính Đình vừa nói xong liền ép tôi về phía sau tường: "Nói “Cái gì?” Tôi hoang mang một chút. “Kêu.” Lục Kính Đình không hề giải thích, mà là dùng tay véo vào mông tôi: "Chuyện ở trên giường hôm đó. Lúc này tôi mới ý thức được anh ta đang nói đến chuyện nào, vừa nhìn thấy người ở bên kia muốn đi qua đây rồi, tôi cũng không thể làm gì được liền nhẹ tiếng kêu lên.
Tiếng bước chân ở bên kia khi đến chỗ chúng tôi liền dừng lại, trong lòng tôi trống rỗng, nhưng mà qua một lúc tiếng bước chân lại vang lên hơn nữa còn càng lúc càng xa.
Lúc này tôi mới không kêu nữa, hít một hơi dài, bên kia chắc là nghĩ chúng tôi đang dã chiến nên mới rời đi. “Cảm ơn. Tôi chỉ nói ra hai chữ, chỉ cảm thấy mặt rất nóng, liền đẩy Lục Kính Đình ra định rời đi.
Vừa mới đi được hai bước liền bị Lục Kính Đình kéo quần áo lại, một tay khác kéo tôi trở về. “Đi theo tôi.”
Giọng nói của Lục Kính Đình không có chút độ ấm nào, chỉ giống như đang hạ lệnh. “Tại sao. Không phải nói là giữa chúng ta đã kết thúc rồi hay sao, tại sao còn muốn tôi đi theo anh ta.
Lục Kính Đình không nói gì mà chỉ kéo tôi ra khỏi hẻm nhỏ. “Tôn Ly đầu? Anh cứ như thế này vứt lại cô ta lại một mình trong quán?”
Tôi vùng vằng muốn thoát thân, chỉ nghe thấy anh ta nói nhẹ một câu: "Nếu như không muốn bị tôi đưa trở lại liền ngoan ngoãn mà đi theo tôi.” Suốt cả đường đi Lục Kính Đình chỉ nắm tay tôi kéo đi, nhét tôi vào trong xe, sau đó liền kéo tôi về nhà. “Không phải là anh đã không còn cảm giác với tôi nữa sao, trên người tôi còn chỗ nào có giá trị thì cũng đã bị anh rút sạch rồi còn đâu, rốt cuộc anh muốn như thế nào, mới có thể bỏ qua cho tôi. Tôi đứng trong phòng khách, nhìn Lục Kính Đình đang nằm trên sopha kia, nói.
Tôi thực sự không thể hiểu nổi, mục đích của anh ta rốt cuộc là gì, dù sao bây giờ tôi đối với anh ta mà nói cũng không hề có chút giá trị lợi dụng nào nữa rồi.
Lục Kính Đình không hề nói chuyện, mà chỉ yên lặng nhìn về phía tôi.
Tôi bị anh ta nhìn đến rợn tóc gáy, nhưng cũng chỉ có thể đối mắt với anh ta. Không khí ngượng ngùng len lỏi khắp phòng, chỉ đến khi Lục Kính Đình đứng dậy đi vào phòng. Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy anh ta lấy ra một tờ như giấy chứng nhận kết hôn từ trong phòng ra vứt ở trước mặt tôi. “Đây là cái gì? Tôi chau mày, không tự giác nhặt nó lên.
Là giấy chứng nhận kết hôn của Lục Kính Đình và Tôn Ly, tôi ngẩng đầu lên nhìn qua Lục Kính Đình, có chút không biết làm sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.