Ánh mắt của tôi từ bên chân dần dần di chuyển lên trên người phụ nữ, trang điểm lỗi thời lại còn rất đậm, chống nạnh, bộ dạng đố kỵ, chế nhạo người khác xấu hơn bất kỳ ai khác.
Người phụ nữ như thế này, nếu tôi là người đàn ông của bà ta thì cũng sẽ không thích nổi loại mặt hàng này. Không ra ngoài tìm người khác là điều không thể.
Tôi hừ lạnh một tiếng, hai tay ôm ngực: “Thưa bà, tôi có phải là kinh doanh bẩn thỉu hay không là có liên quan gì đến bà. Tương tự, bà xem thường loại người như chúng tôi đây là vì trực giác của bản thân không sánh được bằng chúng tôi sao?”
Sắc mặt người phụ nữ xanh lét, vừa gầm lên với tôi một câu: “Con mẹ nó, cô nói gì cơ?” Vừa đẩy bàn tay nặng nề lên trên vai tôi, làm cho tôi ngã về sau, được Bản ở phía sau đỡ lấy.
Tôi phủi chỗ bị bà ta chạm qua, khóe miệng treo lên nụ cười lạnh lùng: “Sao? Bà không phải vẫn muốn ở trước công chúng sao? Nhưng mà, có thể làm ra loại chuyện này, ngoại trừ người phụ nữ chanh chua ra thì tôi thật sự vẫm không nghĩ ra được loại gì khác."
Người phụ nữ bị lời nói của tôi làm cho tức giận không thoải mái, mặt đỏ tía tai, muốn nổi đóa lên nhưng mà lại vô cùng để ý đến câu nói vừa rồi của tôi. vậy nên mãi vẫn không ra tay với tôi, mà là nắm chặt tay nhẫn nhịn, thờ phì phò: "Loại người phụ nữ như cô, tôi ra tay còn cảm thấy bẩn tay mình.”
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508685/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.