Sau khi rời đi, tôi sững sờ nhìn người liên hệ trên điện thoại, dừng chân lại, quay đầu bắt gặp một nhà hàng có biển hiệu rất lớn trên đường lớn. Tôi nhìn bảng hiệu của nhà hàng Hồ Nam, suy nghĩ một chút, gọi điện cho Lộ Khiết, hẹn cô ấy đến đây ăn cơm. Lộ Khiết cái gì cũng không nói liền đồng ý, không bao lâu đã tới nhà hàng Hồ Nam. Lúc này tôi đã gọi xong một bàn đồ ăn, đợi cô ấy đến, mới đem thức ăn lên bàn. Cả bàn đều tràn ngập đủ hương sắc vị, cùng với món ăn Tứ Xuyên giống như có lực hấp dẫn linh hồn. Lúc Lộ Khiết tới, trên mặt trang điểm xinh đẹp, một thân váy bó sát đem thân hình phác họa ra vẻ thướt tha yêu kiều. Hương nước hoa trên người đến ngay cả hương vị của quán ăn cũng không lấn át được. Giống như vừa từ nơi khỏi hoa đi ra. "Hắc hắc, cái này, em vừa mới từ chỗ khách hàng đến đây." Lộ Khiết ngượng ngùng vuốt vuốt góc váy của mình, thấy ánh mắt tôi đang nhìn trên người cô ấy, một bên lúng túng cười một bên giải thích cho tôi. "Vẫn đang làm hả?" Tôi hỏi lại cô ấy. Sắc mặt Lộ Khiết tái xanh, cẩn thận từng li từng tí một ngồi xuống, giống như trên ghế có một cái đinh vậy. Ánh mắt tôi cũng lay động theo động tác của Lộ Khiết, cuối cùng di chuyển lên mặt cô ấy: "Nếu có cơ hội, liền rời khỏi nơi đó đi." Tôi cũng không có quên chuyện mẹ cô ấy nhờ vả tôi trước lúc qua đời, mặc dù chúng tôi bây giờ gần như sắp trở thành người dưng nước lã rồi. Lộ Khiết cắn môi, không có nhìn tôi, ánh mắt vô thần nhìn đồ ăn ở trên bàn, cầm đôi đũa lên gắp một miếng đồ ăn, vẻ mặt hưởng thụ thốt lên: "Oa, ăn ngon thật." Cô ấy hoàn toàn bỏ qua lời tôi nói. Tôi biết cô ấy không muốn nói về chuyện này, cũng không nhiều lời nữa, lại mở miệng hỏi một chuyện khác: "Hôm qua chị xảy ra chuyện, Lục Kính Đình đã cứu chị." Tay nắm đôi đũa của Lộ Khiết run lên, đồ ăn trong đôi đũa cũng theo đó rơi trở lại trong đĩa. Cô ấy vụng trộm giương mắt liếc tôi một cái, rất nhanh lại né tránh ánh mắt của tôi: "Dạ." "Anh ấy biết chị ở trong này." Lộ Khiết xiết chặt đôi đũa, đầu đang cúi xuống cuối cùng cũng ngẩng lên, nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt, đôi mắt có chút phiếm hồng: "Chị Ái Phương, nếu chị muốn nói là em nói ra ngoài vậy cứ trực tiếp nói là được, không cần phải quanh co lòng vòng thử em như vậy." Ý của tôi đúng là như vậy, nhưng không phải là quanh co lòng vòng thử cô ấy, mà hy vọng cô ấy tự giác nói ra. Cô ấy nhếch khóe miệng, trong mắt mang theo ánh nước, tủi thân hề hề chọc cơm trong bát: "Gần đây Kiều Lam muốn kiện cáo bên này, cho nên cậu ba mới qua đây, về phần vì sao biết chị ở đây, không có quan hệ gì tới em. Em không nói cho ai cả, nếu chị Ái Phương không tin, em cũng hết cách." Trong lòng tôi có chút dao động, bởi vì cô ấy nói như vậy cũng đúng. Nhưng tôi không hiểu, Lục Kính Đình và Tôn Ly sắp kết hôn rồi, bởi vì để Kiều Lam nắm chắc thắng một cái vụ kiện liền chạy qua đây? Tôi suy tư một chút, nhất thời không trả lời cô ấy, cô ấy nhìn hai mắt tôi, cảm xúc đột nhiên kích động, trực tiếp đặt đôi đũa lên bàn, sau đó đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống tôi, trong mắt tràn đầy uất ức: "Xem ra chị Ái Phương không tin em, vậy bữa cơm này cũng không ăn được rồi." Nói xong, cô ấy cúi đầu bởi vài thứ trong túi xách của mình, sau đó lấy ra mấy triệu, nói ra một câu, xoay người chuẩn bị đi: "Em đi thanh toán." Lúc cô ấy đi sát qua người tôi, tôi theo bản năng nắm lấy tay cô ấy, ngay sau đó đứng dậy nói: "Cô bé ngốc này, nghĩ vớ vẩn gì đó, chị chỉ có chút lo lắng em ở bên kia chịu uất ức thôi. Dù sao cái vòng luẩn quẩn này vốn dĩ cũng không liên quan tới em." Thân mình cô ấy run rẩy, không có quay đầu lại. Hai tay tôi đều cầm lấy tay cô ấy, biểu hiện cảm xúc vô cùng kích động: "Hơn nữa, hiện tại bên người chị chỉ còn một cô bé trị kỷ là em, chị không tin em thì tin ai?" Bố mẹ đều chết, chỉ còn một đứa em trai có thể tin tưởng, cái khác chính là cô ấy cùng tôi tương đối thân thiết. Lộ Khiết khẽ động, rút bàn tay ở trong tay tôi lên, quay đầu nắm chặt tay tôi, hốc mắt đỏ lên, nước mắt trong con người đảo quanh. Cô ấy mạnh mẽ nhào tới, ôm lấy tôi, một tiếng lại một tiếng gọi chị Ái Phương, chạm đến đáy lòng tôi. Tôi vỗ nhẹ lưng cô ấy, dịu dàng an ủi: "Cô bé ngốc, không có việc gì đâu. Sau này chị không nói lời này nữa, em cũng đừng để trong lòng." Đầu cô ấy đặt trên vai tôi gật mạnh, tiếng khóc cũng nhỏ đi rất nhiều. Sau khi tôi dỗ người xong, hai người ngồi xuống tiếp tục ăn, lúc sắp kết thúc, tôi mở miệng bảo cô ấy trở về, cùng tôi đi về, không cần làm việc ở bên kia nữa. Nhưng vẻ mặt cô ấy tái nhợt, do dự một lát, không đồng ý tôi, mà nói muốn trở về suy nghĩ kỹ càng, tôi cũng không phản bác, để cô ấy trở về. Ngày hôm sau, là phiên tòa cuối cùng của nhà họ Phương và Kiều Lam, mà tôi đã nói rõ là không đi, sau đó gọi điện cho anh Nhiếp. Anh Nhiếp sau khi kết nối, alô một hồi lâu tôi cũng không có đáp lại, anh ta cũng đoán ra, hỏi tôi có phải cô gái không thể nói được kia không, tôi vẫn không hé răng. Sau đó anh ta cúp điện thoại, trực tiếp gửi tin nhắn hỏi tôi, tôi trả lời phải, không lâu sau, anh ta hỏi tôi có phải đã nghĩ xong rồi không, tôi trả lời phải. Đến đến đi đi, anh ta lại hỏi vị trí của tôi, sau đó tôi chờ gần nửa tiếng, mới nhìn thấy xe của anh Nhiếp xuất hiện trước mặt. Lúc ấy tôi là đặc biệt đợi anh ta trong một công viên ít người. Anh Nhiếp xuống xe, nhìn thấy tôi, trước mắt sáng ngời, vội vàng tới, trên dưới quan sát tôi một phen: "Trên người cô bị thương là xảy ra chuyện gì vậy!" 11 Tôi cúi đầu, không có lên tiếng, trong mắt chứa chút nước mắt, bộ dáng tội nghiệp. Anh ta đồng tình tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, an ủi: "Không sao, tôi không muốn nói thì đừng nói, đi, tôi đưa cô trở về." Sau đó nắm lấy cổ tay tôi kéo tôi lên xe. Anh Nhiếp không chỉ là một người thành thật, tốt bụng, còn là một kiểu người vô cùng nhạy cảm. Nơi anh ta ở không phải là biệt thự hay căn hộ lớn, mà là một căn nhà rộng hơn một trăm mét vuông, bố cục trong nhà rất ấm áp, không có tìm thợ thiết kế thiết kế theo loại phong cách tiêu chuẩn kia, kết cấu giống như là người một nhà tự mình tùy ý làm ra vậy. Nhà không lớn, nhưng mà chặt chẽ, ấm áp, tôi vẫn là lần đầu trông thấy không có gì đặc sắc, nhưng liếc mắt một cái liền thích căn nhà này như vậy. Lúc tôi được anh Nhiếp mang về, vợ anh ta đang ở trong bếp nấu cơm, sau khi nghe thấy tiếng động, từ bên trong chạy ra xem tôi. Trong mắt đều là thiện lương và nhiệt tình, hơn nữa bộ dáng bình thường, làm cho người khác có một loại cảm giác vô cùng thân thiết. "Đến đây." Vợ anh ấy gọi một tiếng, bên miệng lộ ra nụ cười dịu dàng. "Ừm, Vợ ơi, đây là cô gái lần trước anh nói với em." Anh Nhiếp kéo tôi tới cửa nhà đổi giày, sau đó mang tôi vào trong nhà. Tôi cũng không phải cố ý giả bộ ngượng ngùng, mà lần đầu được người khác mời nhiệt tình như vậy, toàn thân tôi cứng đờ, không được tự nhiên bước vào bên trong. Anh Nhiếp nhìn ra tôi cứng đờ, cười vẫy tay với tôi: "ầy, cô gái, cô đừng gò bỏ quá, về sau cô cứ coi như đây là nhà của mình, tính ra tuổi tác của tôi cũng không kém bố mẹ cô bao nhiêu đâu, sau này cô cứ gọi tôi là chủ Nhiếp, gọi cô ấy dì Nhiếp là được." Bọn họ quả thật giống như bạn đồng lửa giống bố mẹ tôi, nói chuyện đều rất trung hậu. "Bố, mẹ, ai tới vậy?" Đang lúc tôi có chút chưa quen lúc đi vào, trong phòng đột nhiên có một cô gái nhỏ chạy ra, bộ dáng đại khái khoảng mười tuổi, làm cho tôi vô cùng kinh ngạc. Cô gái nhỏ kia bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn, hai con ngươi đen như trân châu không có một tia dấu vết bị cõi trần ô nhiễm. Đã lâu rồi tôi chưa từng nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp sạch sẽ như vậy. Anh Nhiếp ôm cô gái nhỏ vào lòng, cười giới thiệu với tôi: "Đây là con gái tôi Quý Châu, hắc hắc, chúng tôi xem như là về già mới có con." Chuyện này tôi có thể hiểu. Mấy năm trước Đông Quan bên này loạn hơn so với bây giờ, bố của Nhạc Tín mở ra một đống hỗn độn, anh ta là trợ thủ đắc lực của bố Nhạc Tín, tự nhiên là không thể yên ổn sống qua vài ngày, làm sao có thời gian sinh con, sợ là cũng không cho được người vợ này một cái hôn lễ đàng hoàng. Nhưng bọn họ vẫn có bộ dáng hạnh phúc như xưa. Tôi gật gật đầu, dè dặt cười cười, chân tay vẫn mất tự nhiên không biết nên đặt ở đâu. "Được rồi, mọi người đều ngồi đi, nên ăn cơm thôi." Dì Nhiếp gọi một tiếng, nhiệt tình kéo tôi đến nhà ăn, ấn tôi ngồi xuống, bảo tôi không cần gò bó. Sau đó tôi cùng cả nhà họ ăn sáng, nói rất nhiều đề tài, không có một câu dính dáng lục đục với nhau, thật sự làm tôi có chút không quen. Tôi cũng gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, vẫn luôn không mở miệng nói chuyện, chỉ dùng biểu tình và tiếng cười biểu thị cảm xúc của mình. Ăn cơm xong, vợ anh Nhiếp dẫn tôi vào trong phòng thay đồ, lúc nhìn thấy miệng vết thương còn không nhịn được cau mày xuýt xoa, thương cảm tôi một phen, sau đó nói với tôi sau này ở thể ở trong nhà cô ấy làm việc nhà là được, sự tình sau này chờ vết thương của tôi khỏi rồi nói sau. Tôi gật đầu đồng ý, tạm thời ở bên này ổn định lại một chút. Những ngày kế tiếp của tôi chưa bao giờ trải qua tốt đẹp như vậy, cơ bản là không có chuyện gì làm, có việc đều là đưa đón Quý Châu đi học, khác là tôi ở nhà nấu cơm, giúp việc cho vợ anh Nhiếp. Mà cô Phương bên kia cũng gửi tin nhắn tới, nói là thắng kiện rồi, sau đó
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]