Tối đó chỉ có hai người tôi và Lộ Khiết đi tới tiệm lẩu khá là nổi tiếng này, muốn ăn là phải đặt bàn. Sau khi tôi gọi cho Lộ Khiết thì đã tiên tay đặt một phòng vip, gọi một nồi lẩu uyên ương, chủ yếu là tôi và Lộ Khiết đều ăn cay không quá giỏi, nhưng nếu ăn lẩu thì phải có đầy đủ mới được.
Đồ ăn bày đầy cả bàn, khắp phòng đều là mùi thơm của đồ ăn. Tôi chưa từng ăn từng ăn lẩu nhúng chính tông nhưng tôi nghĩ mùi vị ở đây cũng không kém là bao.
Lộ Khiết ăn rất vui vẻ, cũng rất nhanh. Mới mười mấy phút trôi qua mà cô ấy đã gần no, động tác gắp đồ ăn cũng dần chậm lại, ngẩng đầu lên hỏi tôi là về khi nào.
Tôi nói là hôm nay, Lộ Khiết lại nhìn bụng của tôi, suy nghĩ đều viết trong mắt. Tôi cũng cúi đầu nhìn bụng mình, có chút to lên nhưng không nhiều. "Không bao lâu, đứa bé này vẫn là rất khỏe mạnh."
Lộ Khiết ồ một tiếng rồi gật đầu, sau đó lựa lá lách ăn hết. Cô ấy hỏi tôi là vì sao đột nhiên lại mời cô ấy đi ăn lẩu, có phải là có chuyện gì muốn nóikhông.
Tôi nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi đặt đũa lên chén, uống một ly nước để giải tỏa cảm giác tế cay trên đầu lưỡi rồi mới nói: "Gần đây Kiều Lam làm những gì rồi?"
Lộ Khiết dừng động tác gấp đồ ăn lại, cô ấy ngẩng đầu lên, nhưng một lát sau lại cúi xuống lại mà trả lời tôi: "Bận rộn chuyện kiện cáo, mấy ngày nay em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508661/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.