Chương trước
Chương sau
Tối đó chỉ có hai người tôi và Lộ Khiết đi tới tiệm lẩu khá là nổi tiếng này, muốn ăn là phải đặt bàn. Sau khi tôi gọi cho Lộ Khiết thì đã tiên tay đặt một phòng vip, gọi một nồi lẩu uyên ương, chủ yếu là tôi và Lộ Khiết đều ăn cay không quá giỏi, nhưng nếu ăn lẩu thì phải có đầy đủ mới được.
Đồ ăn bày đầy cả bàn, khắp phòng đều là mùi thơm của đồ ăn. Tôi chưa từng ăn từng ăn lẩu nhúng chính tông nhưng tôi nghĩ mùi vị ở đây cũng không kém là bao.
Lộ Khiết ăn rất vui vẻ, cũng rất nhanh. Mới mười mấy phút trôi qua mà cô ấy đã gần no, động tác gắp đồ ăn cũng dần chậm lại, ngẩng đầu lên hỏi tôi là về khi nào.
Tôi nói là hôm nay, Lộ Khiết lại nhìn bụng của tôi, suy nghĩ đều viết trong mắt. Tôi cũng cúi đầu nhìn bụng mình, có chút to lên nhưng không nhiều. "Không bao lâu, đứa bé này vẫn là rất khỏe mạnh."
Lộ Khiết ồ một tiếng rồi gật đầu, sau đó lựa lá lách ăn hết. Cô ấy hỏi tôi là vì sao đột nhiên lại mời cô ấy đi ăn lẩu, có phải là có chuyện gì muốn nóikhông.
Tôi nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi đặt đũa lên chén, uống một ly nước để giải tỏa cảm giác tế cay trên đầu lưỡi rồi mới nói: "Gần đây Kiều Lam làm những gì rồi?"
Lộ Khiết dừng động tác gấp đồ ăn lại, cô ấy ngẩng đầu lên, nhưng một lát sau lại cúi xuống lại mà trả lời tôi: "Bận rộn chuyện kiện cáo, mấy ngày nay em cũng không nhìn thấy bóng dáng chị ta."
Tôi nghĩ cũng đúng, có lẽ Lộ Khiết và Kiều Lam cũng không có quá thân thiết.
Tôi có chút thất vọng, không khỏi thở dài một hơi: "Bọn họ cũng không biết tôi về Đông Quan nhỉ."
Không phải hỏi, lại dường như là hỏi. Lộ Khiết trả lời tôi, nói là không biết.
Cô ấy ăn vài miếng rồi lại ngẩng đầu mà nói: "Nhưng tôi nghe nói cậu ba sắp kết hôn."
Trái tim tôi siết lại, đột nhiên có thứ gì đó biến mất, cảm giác trống rỗng đó lại xuất hiện. Lộ Khiết xua tay trước mặt tôi mấy lần, hỏi tôi có sao không, còn nói bây giờ tôi đang mang thai con của Chu Phong, có phải là đi theo Chu Phong rồi không.
Tôi nở một nụ cười đắng chát sau đó nói: "Không, bọn chị có duyên không phận. Đứa bé này sau này chỉ là của một mình chị mà thôi."
Lộ Khiết ồ một tiếng với vẻ kì lạ, gương mặt trang điểm kỹ càng của cô ấy không hề có chút gợn sóng, khiến cho tôi có chút lạ lẫm. Dường như càng ngàythì sự ngây thơ lúc trước càng đi xa.
Sau khi chúng tôi ăn lẩu xong thì tôi gọi xe đưa Lộ Khiết trở về. Ngay lúc cô ấy sắp lên xe thì tôi còn cố ý ghé vào tai cô ấy mà dặn dò: "Lộ Khiết, không nên nói cho bọn họ biết là chị ở đây, gần đây Kiều Lam và Lục Kính Đình đều đang tìm chị."
Lộ khiết nghe thể thì có chút sửng sốt, đột nhiên nở một nụ cười rồi liên tục đồng ý, chỉ là nụ cười này có chút cứng ngắc.
Tôi ngồi bên lề đường mà nhìn theo bóng chiếc xe dần đi xa, biến mất trong sự giao thoa của bóng tối và ánh sáng.
Tôi không phải là một người đa nghi, nhưng có một số việc không thể nào không phòng bị. Đây cũng là một cách để thăm dò Lộ khiết.
Hai ngày sau, tôi đi tới Hồng Tuyết Lâu hỏi cô Phương để gặp quản gia Phương, đó là một người đàn ông cao gầy. Một thời gian không gặp anh ta, anh ta còn gầy hơn lúc trước, đôi mắt thâm đen, cả người rã rời. Khiến cho tôi không kìm được mà nhớ tới người đàn ông điên cuồng trong video.
So sánh với người đàn ông trước mắt thì như hai thái cực vậy. "Cô Tân." Anh ta chào tôi một tiếng rồi đứng trước mặt tôi với vẻ thành thật. "Anh nói tình huống lúc đó cho tôi nghe, nói kỹ càng một chút." Tôi trực tiếp đi vào vấn đề chính.
Sắc mặt anh ta có chút thay đổi nhưng cũng không có giấu diếm tôi."Khuya ngày hôm trước Kiều Lam hẹn tôi ra ngoài ăn cơm, nói là muốn bàn bạc với tôi chuyện đối phó nhà họ Phương. Tôi cho rằng cô ta còn chưa biết chuyện tôi là anh của Diệp Tư cho nên cũng đi. Nhưng sau khi ăn cơm uống rượu xong thì cô ta lại nói chuyện tôi đứng về phía Diệp Tư ra, còn châm chọc tôi."
Tôi cũng không quá bất ngờ, dù sao Lộ Khiết đi theo ông Phương lâu như thế, nếu như muốn điều tra thì chắc chắn sẽ tra ra được. Tôi gật đầu để anh ta nói tiếp.
Chuyện sau đó, đại khái chính là thuốc có tác dụng, sau đó anh ta mơ mơ màng màng không biết mình đã làm gì. Chờ tới lúc tỉnh lại thì cả người xộc xệch nằm trong phòng, chung quanh không có một ai.
Sau khi trở về thì được cô Phương nói việc này cho biết, bây giờ cũng đang hối hận.
Tôi đã hiểu rõ tình hình, nhưng muốn lấy được loại thuốc này cũng không dễ. Trước đó tôi nghe Lộ Khiết nói Kiều Lam giấu diếm Lục Kính Đình thỉnh thoảng sẽ lén lút mở tiệm nuôi gái. Có mấy loại thuốc như thế này cũng không có gì kỳ lạ.
Tôi quay đầu nói cô Phương dựa vào quan hệ đi ngân hàng điều tra xem tài khoản của Kiều Lam gần đây có tiêu dùng số tiền lớn nào không. Lúc cô ta sai người đi hỏi việc này thì đã là ba giờ chiều ngày hôm đó.
Tôi mới rời khỏi chỗ Tần Thiên Khải, vừa ngồi vào xe thì đã nhận được tin của cô Phương. Cô ta nói là bốn ngày trước Kiều Lam có tiêu dùng một khoản tiềnkếch xù, là chuyển từ bên Thanh Hải tới Quan Đông.
Mắt tôi sáng lên, tôi siết chặt tay rồi hỏi tiếp: "Người nhận là ai?"
Cô Phương nói cho tôi một người họ Lý nào đó, sau đó còn giới thiệu bối cảnh của anh ta một lượt. Đại khái là một thương nhân làm ăn không chính đáng ở Đông Quan, có quan hệ với quản lý cấp cao nên làm ăn rất tốt.
Anh ta chuyên vận chuyển một số hàng hóa không thể lộ ra ngoài, rất nhiều người làm ăn đều có hợp tác với anh ta.
Tôi nghe thấy thế thì vội vàng để tài xế dừng xe, sau đó quay lại chỗ Tần Thiên Khải.
Việc này tôi không làm gì được, nhưng Tần Thiên Khải thì khác, anh ta giao thiệp rộng.
Lúc tôi quay về thì Tần Thiên Khải đang chuẩn bị dẫn theo mấy người đi ra ngoài, thế là bị tôi ngăn lại. "Tôi muốn gặp một người, anh giúp tôi dọn dẹp trở ngại một chút." "Ai thế?"
Tôi kể anh Lý mà cô Phương nói cho anh ta nghe, Tần Thiên Khải nghe xong thì ánh mắt có chút thay đổi, rõ ràng là có biết.
Anh ta sửa sang ống tay áo một chút rồi bảo tôi đưa điện thoại cho anh ta.
Tôi đưa điện thoại cho Tần Thiên Khải nhìn anh ta nhập cái gì vào đó, hóa ra là một dãy số điện thoại. “Đây là số điện thoại người mà em nói, em dẫntheo Văn Thành đi, để anh ta nói là người của tôi, anh ta sẽ gặp em.
Tôi có chút kinh ngạc, không ngờ rằng chuyện này lại dễ dàng đến thế. Tôi lại phát hiện quan hệ của Tần Thiên Khải và người này không đơn giản, nhưng chưa kịp hỏi gì thì anh ta đã nói là mình có việc rồi dẫn một đám người ngồi lên xe rời khỏi đây.
Tôi nhìn số điện thoại kia rồi lưu lại trước, sau đó chuẩn bị đón xe về trước đã.
Trên đường đi, tôi gọi điện thoại hẹn Văn Thành tối nay gặp ở cửa nhà tôi.
Tôi về nhà thay một bộ đồ sạch sẽ, không bao lâu thì nghe thấy có người nhấn chuông cửa, là Văn Thành tới.
Dường như anh ta vừa đi làm gì đó về, dáng vẻ rất mệt mỏi. “Anh đi vào ngồi một lúc đi đã."
Tôi nghiêng người để anh ta vào phòng, sau đó đưa điện thoại cho anh ta rồi nói: "Liên lạc với người này giúp tôi, sau đó hẹn thời gian gặp mặt."
Văn Thành nhìn tôi một chút rồi nhận lấy điện thoại. Anh ta vừa định gọi đi thì ngón tay lại dừng cách màn hình một đoạn.
Tôi còn chưa quay người đi thì đã thấy phản ứng này của anh ta, mặc dù chỉ trong một lát thôi. Cuối cùng tôi vẫn không kìm được mà hỏi Văn Thành có biết người này không.
Văn Thanh cười khẽ một tiếng rồi gọi điện thoại, bỏ điện thoại lên tại rồi mới nói với tôi: "Đây là ngườicủa cậu Tần."
Tôi run lên, cũng trùng hợp thật đấy, nhưng rồi cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa. Dù sao thì Hương Hải cách đây không xa, tay của Tần Thiên Khảicó thể với tới đó cũng chẳng có gì là lạ.
Không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh đã liên hệ được người họ Lý kia, hẹn tối nay chín giờ gặp mặt. Tôi còn cố ý đi tới Hồng Tuyết Lâu tìm mấy cô gái để chiêu đãi anh ta, đối phương cũng không từ chối.
Đợi tới tối, tôi dẫn Loan Văn tới. Cô bé này sau lần tiếp khách trước thì học tập rất nhanh, khẩu vị cũng thay đổi rất nhiều. Nghe nói gần đây đang chơi đàug với một ông chủ nhỏ bên thành Nam.
Nhưng dù sao cô ấy cũng là người của Hồng Tuyết Lâu, nên dẫn dắt vẫn phải dẫn dắt, dạy cô ấy một số đối nhân xử thế.
Loan Văn nghe nói tối nay tôi muốn hẹn cô ấy cùng đi thì vô cùng vui vẻ.
Tôi cười cười, dặn cô ấy tối nay ăn mặc đẹp một chút, sau đó trực tiếp tới Hồng Tuyết Lâu "Bồng Lai Tiên Cảnh" tìm tôi là được rồi.
Tối đó, tôi và Loan Văn đã chờ ở đó từ lâu, Văn Thành tự mình đi đón người họ Lý kia. Không lâu sau hai người họ đã tới.
Hai người đi vào, trực Văn Thành ra là một người đàn ông cao gầy mặc áo khoác đen, trên người mang theo mùi thuốc lá rất nồng đậm.
Mùi đó không giống như mùi do mới vừa hút thuốc xong, mà là tích lũy rất lâu để lại, không có quágay mũi
Người đàn ông này nhìn rất bình thường, mắt một mí, đôi con ngươi sâu không thấy đáy. Đặc điểm duy nhất trên người anh ta chính là bên má phải có một vết sẹo bỏng, không quá lớn nhưng dưới ánh sáng tối tăm có chút giống hình dạng con rồng cuộn mình.
Lúc Văn Thành liên lạc với người này xong thì đã làm tư tưởng cho tôi. Anh ta nói người này là đàn em đắc lực nhất của Tần Thiên Khải, có thể xem như anh em mặc chung quần mà lớn lên. Bởi vì vết sẹo trên mặt nên mọi người đều gọi anh ta là "Anh Long".
Đối với anh Long mà nói thì chỉ cần không xúc phạm tới nguyên tác của anh ta thì những chuyện còn lại đều có thể thương lượng. "Anh Long, đây là cô Tân."
Sau khi Văn Thanh dẫn anh ta vào thì giới thiệu tôi với anh ta, rồi mới dẫn người tới ghế sô pha ngồi xuống.
Anh Long gật đầu với tôi, lúc anh ta ngồi xuống thì người bên cạnh đi tới cởi áo khoác ra cho anh ta. "Anh Long đây là cô gái xinh đẹp nhất Hồng Tuyết Lâu, xin anh Long chăm sóc nhiều hơn." Tôi vừa nói một cách khách sáo vừa đẩy Loan Văn tới trước mặt anh ta.
Loan Văn cũng không có lạnh nhạt như trước kia mà cười tủm tỉm mà áp sáp vào, ngón tay thon dài nhẹ nhàng khoác lên vai của anh Long.
Anh Long cũng không nói gì, thế là cô ấy ngồi xuống bên cạnh anh ta, tựa vào vai anh ta như chim
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.