Chương trước
Chương sau
Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, tìm hiểu được kha khá về Nhạc Tin từ chỗ chị Tường Thanh, trong lòng tôi cũng đã có suy tính. Tiếp đó phải nghĩ cách lấy được cách thức liên lạc của Nhạc Tin, vi tình huống lần trước đặc thủ, vội phải đi cho nên không có cơ hội xin được.
Nghĩ xong bên quyết định tự mình đi tìm Tần Thiên Khải mà không chờ điện thoại của anh ta nữa.
Tôi thay một bộ quần áo, xoay người chuẩn bị ra ngoài thì thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen chạy đến trước mặt khiến tôi vô thức nghĩ đến Lục Kinh Đinh.
Quả nhiên, khi xe dừng ở ven đường, Lục Kinh Đình bước từ trên xe xuống, ánh mắt thàn nhiên liếc nhìn tồi rồi đi thẳng về hướng này.
Tôi lùi về phía sau một bước theo bản năng tranh đường cho anh, anh đi đến trước mặt lướt qua người tôi, giọng nói nhẹ như lòng nhưng sát bên tại tôi: "Tùy tiền ra ngoài đi dạo một lát" Tôi quay người trả lời câu hỏi của anh, bóng lưng anh càng lúc càng xa cho đến tận trên tầng. Bề ngoài không nhìn ra được tâm tình dao động thể nhưng hành động lại xen lẫn và vội vã.
Anh bất ngờ đổi một bộ Âu phục màu nâu đậm đi từ trên tầng xuống, vừa đi vừa thắt cà vạt, ngũ quản sâu sắc nổi bật trên màu của quần áo khiến người ta cảm thấy rất gian tà nhưng cực kỳ hấp dẫn. "Rảnh như vậy thì đi theo anh." Anh dừng lại hai giây bên cạnh tôi, ánh mắt lướt nhanh qua người tôi một lượt. Không phải giọng điệu đang hỏi ý kiến tôi.
Tôi lập tức dừng lại không muốn đi cùng, nhưng sau khi anh lên xe, dưới sự giục giã của vài tiếng còi xe cũng đành bất đắc dĩ ngồi lên. Dọc đường đi anh lặng yên không nói, bầu không khí trong xe nặng trĩu không thôi, tôi vốn không say xe cũng có chút choáng váng.
Khoảng mười phút sau, anh dừng xe lại trước công ty Bắc Minh. Tập đoàn vàng bạc đá quý Bắc Minh nằm ở vị trí trung tâm nhất trong khu vực Đông Quan, xung quanh đều là nhà cao tầng, bên dưới người đến kẻ đi vô cùng tấp nập. Đồng thời cũng là nơi mọi người chỉ tiêu cao nhất.
Tôi đi theo Lục Kính Đình lên tầng năm, vừa ra khỏi thang máy, Lục Kính Đình vừa dẫn tôi đến phòng nghì vừa nói tôi cử ở phòng nghỉ này chờ anh, anh hợp xong sẽ tìm tôi
Tôi không đồng ý cũng chẳng từ chối, chỉ ngoạn ngoãn chờ ở phòng nghỉ nhìn bóng lưng anh rời đi.
Phòng nghỉ này lắp cửa kính, từ bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng phía ngoài lại không thể nhìn được bên trong. Ngay lúc này, toàn bộ gian phòng rộng rãi chỉ có một mình tôi nhàm chán ngồi nhìn người đến người đi phía ngoài.
Hôm nay có rất nhiều người đến Bắc Minh, có rất nhiều người từng đến tiệc rượu hợp tác thương mại lúc Bắc Minh thành lập, còn có cổ động và một số phỏng viên nổi tiếng, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc, lúc đi đều đang bàn luận gì đó.
Tôi đoán Bắc Minh đã xảy ra chuyện, này cũng khó trách Tần Thiên Khải không nghe điện thoại của tôi.
Hội nghị kéo dài hơn một tiếng, tôi ngủ gật ở phòng nghỉ mấy lần mới nghe thấy tiếng lạch cạch truyền đến từ bên ngoài, rất nhiều người lục tục rời khỏi Bắc Minh, nhưng tính qua số lượng người thì cũng không phải là tất cả đều rời khỏi
Tôi rành rồi đến nhàm chán, định ra bên ngoài. công ty Bắc Minh chở Lục Kính Đình, mới vừa đứng dầy đã thấy một người đàn ông đi tới trước mặt khiến tôi hoảng sợ dừng ngay lại, cả người cứng đờ đứng yên tại chỗ.
Người nọ chính là Nhạc Tín hiếm khi mặc Âu phục chinh tế, mở cửa đi vào với vẻ mặt không hề vui vẻ.
Tạm thời anh ta không phát hiện ra tôi, vẫn cúi đầu không biết đang nghĩ gì, đi thẳng đến chỗ cây nước uống nóng lạnh lấy một cốc nước sôi rồi đi về phía tôi.
Lúc sắp đến trước mặt tôi mới hoảng hốt nhận ra sự tồn tại của tôi, dừng bước trừng mắt nói: "Sao cô lại ở đây?" "Vì một vài lý do." Tôi trả lời cho có lệ, anh ta không để ý, ngồi bên cạnh tôi không nhanh không chậm uống hết mấy ngụm nước, sắc mặt vẫn không tốt, dường như rất phiền muộn.
Tôi do dự một lúc, cũng lười chờ điện thoại của Tàn Thiên Khải bèn mở miệng dò hỏi: "Anh Nhạc còn nhớ những lời đã nói hôm qua chứ?" Nhạc Tín thờ ở ừ một tiếng, căn bản không nghe lời của tôi vào tai, hai mắt ngơ ngắn nhìn chấm chấm mặt đất cách đó không xã.
Tôi không để ý đến tình trạng của hắn không đúng, lấy điện thoại di động ra đưa đến trước mặt hắn hỏi số điện thoại, hẳn ngắng đầu cảnh giác hỏi tôi xin làm gì.
Câu này trước đã hỏi tôi rồi, nghẹn lại một lát mới kim nên không phát cáu mà trả lời: "Dù sao thì cũng phải lưu lại phương thức liên lạc, thuận tiện những lúc có tình huống xảy ra liên lạc với anh không được à?"
Anh ta quay đầu uống hết ngụm nước cuối cùng trong cốc, sau đó thản nhiên nói: "Không cần, mấy ngày này cứ gác chuyện này lại đã, sau đó tôi sẽ tự mình đến nói với cô.
Chắc là chuyện ở Bắc Minh đã làm khó anh ta rồi cho nên không thể phân tâm được. Nhưng cũng chính vào lúc này mới cần phải khơi mào dây nối giữa hắn và
Triệu Mông Tuyết.
Tôi rút điện thoại di động về nhưng không bỏ vào túi mà bình thản nói: "Anh Nhạc, có một số việc không thể hoàn lại được, qua thời điểm sẽ không còn nóng nữa. Đến lúc đó anh hối hận cũng đừng trách tôi." Nhạc Tín dẫn mạnh cái cốc xuống bàn "cạch" một tiếng, ngắng đầu hỏi tôi có ý gì.
Tôi khinh bị liếc mắt nhìn anh ta, nhếch miệng nói: “không có gì, chỉ là có lẽ bọn họ sẽ ly hôn trong máy ngày này, nếu như có chuyện bất ngờ xảy ra, tôi không thể liên lạc cho anh kịp thời, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất cũng đừng trách tôi đấy." "Cô uy hiếp tôi?" Anh ta đứng bật dậy, tuy tính cách vẫn rất thất thường nhưng hôm nay còn nóng này hơn, một câu không hợp đã sầm mặt xuống.
Tôi bị ánh mắt âm ngoan của hắn dọa sợ, hai chân không tự chủ được nhũn ra, lặng lẽ lùi về phía sau một bước nhỏ, rõ ràng giẫm lên mặt đất bằng phẳng nhưng lại không hề có cảm giác an toàn.
Lời đã nói ra rồi, thấy sắc mặt của anh ta đen như than đá mới dừng lại, lẳng lặng quan sát biến hóa trên nét mặt của hắn.
Nhạc Tín do dự, dáng vẻ như thù oán sâu nặng lắm. Chỉ là không lay chuyển được tình cảm của bản thân, cuối cùng thả lỏng bảo tôi đưa điện thoại cho anh ta .
Tôi thầm vui trong lòng, ra vẻ bình tĩnh đưa điện thoại ra, nhìn anh ta lưu số vào diện thoại của tôi. "Được rồi, đừng làm tôi thất vọng, nếu không... tôi chơi chết cô." Anh ta nghiến răng nghiến lợi trả lại điện thoại.
Tim tôi không ngừng đập loạn nhịp, nuốt nước miếng, lúc chuẩn bị lấy điện thoại, cửa đột nhiên mở ra, Lục Kinh Đình đứng bên ngoài dừng lại nhìn hai chúng tôi.
Ngón tay vừa chạm vào điện thoại của tôi lập tức lạnh ngắt, thấy ánh mắt như nhủ băng của anh nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay trên điện thoại, lập tức thầm kêu không ổn. Vội vàng cầm lại điện thoại nắm chặt trong lòng bàn tay. "Hai người đang làm gì?" Lục Kính Đình sải bước đi đến, giọng nói bình tĩnh chất vấn tôi.
Ảnh mắt sắc bén như có thể nạo sạch suy nghĩ của tôi. Nhạc Tin nhìn hai người chúng tôi với ý tứ sâu xa, tôi rất sợ anh ta biết được gì đó, nhanh chóng xoay người đi ra cửa, vừa nói không có gì, em phải đi về dây.
Còn chưa đi được mấy bước, Lục Kính Đình lạnh giọng quát tôi: "Tân Ái Phương."
Cơ thể tôi không nghe theo sai khiến dừng ngày tại chỗ tôi không dám quay đầu nhưng vẫn có thể nghe tiếng bước chân anh đang tiến đến gần,
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.