Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Tôi đã hiểu được rất nhiều về Nhạc Tín từ chị Tưởng Thanh. Tôi cũng có tính toán trong lòng rồi. Sau đó tôi cố gắng tìm cách lấy thông tin liên lạc của Nhạc Tin. Bởi vì tình huống lần trước đặc biệt gấp rút nên không có cơ hội hỏi.
Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định đích thân đến gặp Tần Thiên Khải thay vì đợi cuộc gọi của anh ấy.
Tôi thay bộ quần áo mới, xoay người định đi ra ngoài. Lúc này, tôi lại nhìn thấy một chiếc Rolls Royce màu đen lao tới, trong tiềm thức tôi nghĩ đến Lục Kinh Đình.
Quả nhiên, xe dừng ở bên đường, Lục Kinh Đình bước xuống xe, nhàn nhạt liếc tôi một cái rồi đi về phía tôi.
Tôi vô thức lùi chân sau một bước, nhường đường cho anh ta đi qua. Anh ta đi ngang người tôi, cổ tính ghé sát tại tôi thì thầm nói: "Đi đâu?" "Ra ngoài đi dạo. Tôi trả lời câu hỏi của anh ấy bóng dáng anh ấy đã trôi đi cho đến khi đi lên lầu. Sư thay đổi tâm trạng không thể hiện trên gương mặt, nhưng hành động lại có hương vị của sự với vàng trong dó.
Một lúc sau, anh thay một bộ quần áo màu nâu sầm bước xuống lầu. Vừa đi vừa thắt cà vạt, ngũ quan thâm thủy bởi vì màu sắc quần áo luôn có yếu tố tà mị mê hoặc. “Rảnh như vậy, cứ đi theo anh" Anh ấy ở bên cạnh tôi hai giây, ánh mắt quét qua mặt tôi. Không phải là đang thương lượng với tôi.
Tôi sững người bước chân không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508582/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.