Chương trước
Chương sau
Hai mắt Lục Kính Đình liếc nhìn thuốc trong tay tôi, đứng dậy từ số pha, bước tới, tôi có một chút bối rối, nhưng vẫn không nhanh không chậm mà bỏ thuốc vào trong túi bóng, nhìn vào thẳng ánh mắt đang nhìn lên người tôi của anh ta. Ánh mắt đó làm cho tôi cảm thấy khó hiểu.
Một bóng đen phủ xuống, bao vây tôi rất chặt. Kèm theo đó chính là mùi hương mát lạnh độc quyền mà chỉ Kính Đình mới có. “Em muốn đi cùng Tần Thiên Khải sao?"
Đây không giống như một câu hỏi, mà giống như một lời khẳng định, chỉ đợi tôi trả lời mà thôi.
Lòng tôi trùng xuống, có cảm giác như bây giờ anh ấy đang rất nghi ngờ tôi, cho dù tôi không biết cái gì chuyện gì cả.
Tôi nghiêng đầu, cũng không nói dối: “Phải."
Trả lời xong, ánh mắt đột nhiên u ám đi mấy phần, nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại. Chỉ là bởi vì cơ thể tôi không được thoải mái, cho nên anh ta đưa tôi đi bệnh viên mà thôi" Tôi mỉa mai nói, không muốn để cho anh nghĩ nhiều, mặt khác tôi cũng đang oán giận chuyện vừa rồi mình bị ép uống rudu.
Hại tôi phải đến bệnh viện, bây giờ lại còn chất vẫn tôi chuyện tôi nói chuyện cùng với người đàn ông khác, thật là buồn cười.
Ánh mắt Lục Kính Đình căng thẳng, có chút giật mình, chớp chớp mi mắt, lông mi che đi cảm xúc trong đôi mắt, nó tối đen đến mức tôi không thể hiểu nổi.
Sau một lúc, mới nghe thấy anh cúi đầu nói: “V sao không tìm tôi? Lại làm phiền người đàn ông khác dẫn đi bệnh viện?”
Đây là lời tôi nên hỏi anh mới đúng, lúc tôi tìm anh, anh có tới không?
Liên tục chịu sự đả kích cùng mất mát, những lần tổn thương liên tiếp này đã làm cho tôi không còn sức mà chống đối lại anh. Tôi không trả lời anh, chỉ xoay người chuẩn bị đi lên tầng: “Tôi mệt rồi. Tôi đi ngủ
Lục Kinh Đình vẫn không muốn buông tha cho tôi, nắm lấy tay tôi, hung hằng ép tôi lên lan can cầu thang, lan can của cầu thanh cứng ngắc, làm cho xương sống tôi bị đau.
Anh đè tôi xuống, ánh mắt tức gian nhìn chằm chăm tôi, đến gần tôi mà gầm lên: “Có phải là vi lần trước bố mẹ em bị lạc ở biển, đến cứu em là anh ta chứ không phải tôi, cho nên bây giờ em mới đi theo anh ta
Bộ dạng của anh giống như là đã đề trong lòng rất lâu rồi hôm nay mới nói ra, biểu cảm nhẫn lại xen kẽ chút lo lắng, dù vậy, tôi cũng chỉ có chút đau lòng, cũng không còn cảm giác nào khác. Hóa ra anh vẫn luôn canh cánh cải chuyện kia trong lòng, khó trách khi thấy tôi và Tần Thiên Khải ở cùng một chỗ lại sinh ra nhiều nghi ngờ đến vậy.
Tôi quay đầu đi, bình tĩnh nói: “Anh nghĩ nhiều rồi." Lục Kinh Đình nhẹ nhàng thở dài, sau đó hỏi tôi có phải bởi vì ghen mà tối nay lại gây khó dễ với Kiều Lam.
Đối với tôi cho dù có ghen cũng sẽ không gây khó dễ cho ai, mà anh nói ra làm cho tôi không kiềm chế được, trong đầu nhỏ lại vẻ mặt cực kỳ đắc ý của Kiều Lam, làm cho tôi lại tức giận.
Vốn đi tinh thần đã rất mệt mỏi, trong nháy mắt như muốn bùng nổ, tôi đẩy mạnh anh ra, tức giận nói: "Lực Kính Đình, có phải trong mắt anh tôi chỉ là một người phụ nữ vì ghen tị mà đánh mất đi lý trí đúng không? Bởi vì lợi ích mà từ bỏ tất cả? Hèn mọn, đáng thương và ghê tởm
Tôi mang tất cả những tủi hờn mà gào lên, mang tất cả sự tức giận của mình trút lên người Lục Kính Đình. Cơ thể giống như được đổ chi, không được giải toa.
Lục Kính Đình mở lớn hai mắt, không ngờ là tôi sẽ quát lên, đợi khi tôi hét xong, anh cũng không có tức giận: “Tôi không nghĩ như thế, em nóng này làm cái gì, tôi nói rồi tôi chỉ muốn đưa Kiều Lam rời khỏi đây, không có ý gì khác."
Mặt trước thì rất là dễ nghe, nhưng đẳng sau lại chứng tỏ không tin lời giải thích của tôi. Anh vẫn như trước đây cho rằng vì tôi ghen tị với Kiều Lam nên mới ra tay với cô ta không bằng nói là khi mình rơi xuống Nam Giang chính là do Kiều Lam ra tay, nhưng bây giờ có nói ra cũng không giải quyết được gì.
Tôi không còn sức lực mà xua tay: "Thôi đi, tôi mệt rồi, đừng nói chuyện này nữa."
Lục Kinh Đình không ngăn cản tôi, tôi bước về phía trước hai bước, trong lòng có cảm giác ngườ ngáy, nhịn không được mà quay đầu lại, đứng ở trên nhìn anh: "Chuyện tôi làm với Kiều Lam trước đây tôi sẽ không hối hận, hơn nữa sau này tôi cũng sẽ không bao giờ thân thiết với cô ta. Không phải vì anh, mà là do cô ta thiếu nợ tôi."
Nói xong, tôi quay đầu lại, không quan tâm đến biểu cảm của anh lúc này, chỉ cần anh không ngăn cản tôi, tôi không chút trở ngại nào mà đi tới phòng ngủ, nằm xuống ngủ.
Ban đêm thật là im lặng, lại bị một cơn ác một dày vò, mãi đến khi trời hửng sáng, bụng đau âm ỉ mới làm tôi tinh lại. tôi nhìn về phía tủ, tôi avf Lục Kính Đình chưa từng ngủ cùng nhau.
Tôi không khỏi có chút thất vọng, bàn tay đặt lên gối của anh, xoa hai cái, trong lòng chán nản.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, tôi hỏi: “Ai vậy?" “Tân Ái Phương, đi ra ăn sáng." Lục Kinh Đình gọi tối, giọng nói bình tĩnh.
Tôi ừ một tiếng, sau đó chuẩn bị một chút, rồi đi xuống dưới tầng ăn cơm, anh ngồi đối diện tôi nhưng không lên tiếng, chậm rãi nuốt xuống từng miếng nhỏ, ăn một ít đã thấy nó bụng, sau đó nhìn chăm tôi đang ăn. “Cơ thể thế nào rồi?" Đột nhiên anh hỏi tôi, hiếm thấy quan tâm tôi như thế này làm tôi có chút ngạc nhiên, sau đó mù mờ nghẳng đầu lên
Anh đi đến phòng bếp, bê ta một cái bát, mới đầu không biết là cái gì, chỉ ngửi thấy một hương vị ngọt nhưng ngày, chở đến khi để trước mặt tôi, mới biết đây là canh nấm tuyết trắng, nước có màu trong suốt, có về rất ngon. Mà trong biệt thự này không có người giúp việc cho nên chỉ có thể là do anh nấu: “Nếm thử chút đi, có thể em gần đây yếu quá." Tôi ừ một tiếng, chậm chạp cầm chiếc thìa “Có một số việc trong quá khứ, tôi sẽ bù đắp cho em, cho nên hãy quên những điều khó chịu mà thoài mái lên?"
Trong lòng tôi lộp bộp vài tiếng, tay cầm thìa cử động một chút, cứng ngắc ngẩng đầu nhìn sắc mặt phức tạp của anh, nghĩ thầm, lời này của anh rốt cuộc là có ý gì. “Có ý gì?"
Anh không nói gì, mà cúi đầu tránh né ánh mắt của tôi. Sau đó đứng dậy thu dọn bàn ăn, ở trong phòng bếp, vang lên một tiếng nói: "Đi theo tôi đến cục cảnh sát một chuyến
Mượn thời gian trôi qua, anh khéo léo chuyển để tài, Tôi cũng không muốn tra hỏi nhiều, chỉ có thể đồng ý với câu nói của anh.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Kinh Đình dẫn tôi đến cục cảnh sát, Lục Kính Đình để tôi đợi ở trong phòng chờ một lúc, rồi sau đó mới đi vào, không biết làm cái gì, khoảng mai mươi phút sau mới đi ra, mà đẳng sau anh còn có một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi.
Người đàn ông kia mặc vest, đi đằng sau Lục Kinh Đình, không nhìn rõ mặt, chờ khi đến gần, mới phát hiện đó là ông Phương.
Vẻ mặt của ông ta không giống như ngày hôm qua, vẻ mặt suy sụp, rẫu căm cũng mọc dài ra sau một đêm. Bộ vest đầy nếp nhăn, tóc tai bù xù.
Lục Kính Đình đưa ông ta đến đây, để cho ông ta ngồi đối diện chúng tôi.
Lục Kinh Đình ngồi bên cạnh tôi, một tay ôm eo tôi, bộ dạng vô cùng thân thiết. “Ông Phương, nói đi."
Ông Phương củi đầu xuống, mười ngón tay đan vào nhau để lên chân, buồn bã nói: “Chuyện tối qua chỉ là hiểu lầm, giải thích có chút khó khăn. Nói tóm lại tôi hy vọng cậu ba có thể giúp tôi nói chuyện với Trần khôn
Lục Kinh Đình cười nhẹ, vắt chéo chân, đôi chân dài thẳng tắp, nói: "Không biết ông Phương đây nói đến chính Trần Khôn chủ đầu tư trong dự án đá quý Bắc Mình có phải không?"
Ông Phương mặt mũi trắng bệch, một lúc sau, mới gật đầu. Từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu lên nhìn Lục Kính Đình. Ngày hôm qua còn ra oai với Lục Kính Đình, mà hôm nay lại im lặng ngồi ở đây.
Mà tôi cũng đã nghe qua cái tên Trần Khôn này, lúc trước khi còn là bạn bè, tôi hay cùng với Tiêu Dao và Tưởng Thanh thường xuyên đến tiệm trang sức của Trần Khôn mua đồ, thiết kế của anh ta rất đẹp và thuần khiết, chất liệu cũng rất tốt, được khen ngợi rất nhiều trong ngành trang sức đá quý.
Nhưng tôi vẫn chưa được gặp người ấy, không biết buổi tiệc tối qua có tới hay không, “Tôi nghe nói tối qua còn gây náo loạn một lúc lâu ở trên du thuyền, mà không biết ông Phương đây đã làm chuyện gì có lỗi với anh Trần vậy?"
Ông Phương nắm chặt ngón tay lại, cắn răng im lặng không nói lời nào. Sắc mặt tái nhợt chuyển thành đỏ, bộ dạng thẹn quả hóa giận.
Lục Kinh Đình không quan tâm, đột nhiên nói ra một câu nếu như ông ta không nói rõ mọi chuyện, thì anh cũng không giúp được gì. Ông Phương lúc này mới bắt đắc đi kể lại chuyện tối qua: "Tối qua đại khái là tôi uống hơi nhiều, mới làm ra chuyện hồ đó như vậy. Tôi thật sự không nhớ rõ, chỉ biết khi tỉnh lại, vợ Trấn Khôn đã
Đang nói thì đột nhiên dừng lại, ông ta cắn răng, không thể mở miệng nói tiếp được nữa. Cuối cùng thời dài một cái thật mạnh, nhổ ra những lời còn chưa nói xong: "Đã nằm bên cạnh tôi."
Có cảm tình là ngủ cùng vợ của người khác, chuyện này cũng thú vị phết.
Thấy ông ta lập tức lộ ra gương mặt già nua, buông gấu quần của Kujc Kính Đình ra, hừ một tiếng: "Lục Kính Đình, đừng có tự nâng cao giá trị của mình như thế, tôi cũng biết anh và Kiểu Lam có quan hệ gì, nếu anh không giúp tôi, tôi có chết cũng sẽ kéo Kiều Lam đi cùng. Anh cũng biết là tôi nói là làm mà Lục Kinh Đình nhướn máy, ở gần với anh ta tôi có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ trong không khí dan hạ xuống nhanh chóng, đôi mắt đen như mực sắc bén như bảo gầm, khiến người ta sợ hãi,
Ông Phương sơ rụt cả cổ vào, nhưng vẫn không rút lại lời nói. “Ông đang uy hiếp tôi sao?" Lục Kính Đình lạnh lùng nói ra từng chữ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.