Lục Kinh Đình nhíu chặt lông mày, hít sâu một hơi, anh định chất vấn tôi chẳng lẽ đó không phải lỗi của tôi sao?
Tôi không còn lời nào để nói, chỉ cảm thấy toàn thân của mình đang run rẩy, thực chất tất cả sức lực bên trong đã bị rút khô, không có sức dây dưa với anh nhiều như vậy.
Tôi vô lực quay đầu đi, yếu ớt trả lời: “Tùy anh, anh nói thế nào cũng được."
Bởi vì cái hình tượng kia, mặc kệ tôi giải thích thể nào cũng đều vô dụng, bởi vì đúng là tôi đã đánh Kiều Lam, cũng định đẩy cô ta xuống.
Lục Kinh Đình không lời nào đề nói, ổn định tinh thần một chút rồi đứng dậy đưa tay ra cho tôi: "Lần này coi như xong rồi, đừng để có lần sau, đi đến hội trường với tôi."
Tôi cắn chặt răng, không còn uất ức nữa, thở dài một tiếng rồi đứng dậy nắm lấy cánh tay của anh, thân thể còn có chút mệt mỏi dựa vào trên người anh, Tần Thiên Khải chẳng biết lúc nào đã không ở cửa ra vào, nhưng từ lúc tôi ra ngoài đến lúc trước khi bước vào đám đông, tôi đều cảm thấy ánh mắt của anh ta van luôn dõi theo tôi ở một chỗ nào đó.
Tôi theo Lục Kính Đình không bước vào trong đám người, mặc dù cảm thấy ánh mắt khác thường ở xung quanh rơi trên người mình, bên tai còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng nghị luận nho nhỏ, nhưng tôi đều xem nhẹ, chỉ là lập tức tỏ mỏ vì sao Lục Kính Đình lại mang tôi đến chỗ ông Phương.
Khi đến chỗ ông Phương, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508553/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.