Lúc tôi thay xong trang phục rồi cùng Lục Kinh Đình xuống lầu, anh Nghĩa đã đang chờ bên dưới.
Chiếc xe màu đen trong màn đêm giống như một con báo đang mai phục, đây là ngày đầu Lục Kính Đình trở về, anh ấy đã trang trọng dẫn tôi ra ngoài như thể, không hiểu vì sao tôi cứ có dự cảm sẽ có chuyện gì xảy ra trong chuyến đi tối nay,
Lục Kính Đình nằm chặt tay tôi, đi ra ngoài, anh Nghĩa thấy chúng tôi ra đến liền xuống xe mở cửa, tôi lên xe rồi mà Lục Kinh Đình vẫn đứng trước xe đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, đứng yên bất động, tôi hỏi anh có sao không, mới thấy anh lên xe mà không quay đầu lại: "Anh có ngôi nhà ở Thanh Hải, để trồng, em don den dó o di." “Hai ngày nữa đi làm thủ tục, sang tên ngôi nhà ở Phúc Mao Viên cho cô ấy
Lời nói thứ hai là anh nói với anh Nghĩa, nhưng khiến tôi sững người, Thanh Hải vốn là thành phố tác đất tác vàng, những ngôi nhà gần trung tâm thành phố diện tích to một chút thôi thì người bình thường có đi làm công cả đời cũng không mưa nói, đi theo Chủ Phong hai năm rồi, anh ta cũng chỉ tặng trang sức cho tôi chứ chưa hề nói sẽ sang tên ngôi nhà nào cho tôi cả, tôi kinh ngạc nghiêng đầu hỏi anh vì sao,
Anh chỉ trả lời tôi hai chữ, anh thích
Hai chữ này thôi bao hàm quá nhiều cảm xúc ngoài ý muốn, đến mức xe chạy được một đoạn đường rồi, ánh mắt tôi từ đầu chỉ cuối vẫn đọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508466/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.