“Anh. " Tôi muốn hỏi sao anh lại đột nhiên quay trở lại, vì sao không nghe điện thoại, còn chưa hỏi ra miệng, trong nháy mắt vừa mở miệng, anh đã cúi đầu hôn lên, hơi thở giữa hai cánh môi vừa nóng ấm lại kéo dài.
Tìm tôi cũng nhanh chóng đập mạnh theo động tác của anh.
Mãi cho đến khi nụ hôn kết thúc, anh mới kéo gần tôi lại rồi ôm chặt tôi trong lồng ngực của anh, đầu rũ ở bên cạnh tai tôi, đầu lưỡi ẩm ướt nhẹ khiêu khích, âm thành từ tính như từng dòng điện lưu chui vào trong tai của tôi: "Nhớ anh không?"
Tôi buột miệng thốt ra suy nghĩ, anh sở vào chiếc chìa khóa đang bị nắm chặt giữa các ngón tay của tôi thậm chí không cúi đầu xem cũng có thể tìm được ở khóa chính xác, xoay chìa, mở cửa. “Thật lòng hay giả ý?" Anh nói, đầy tôi vào trong cửa, cửa bị ảnh đá vang lên một tiếng kéo kết, không cho tôi cơ hội trả lời, anh đấy tôi ép lên trên cánh của tôi mặc một bộ váy ngủ bằng tơ tằm rộng thùng thình phía trên là đại deo, phía dưới là kiểu xẻ tà hai mảnh khoảng năm xăng-ti-mét lên đến đùi, anh ấy thăm dò đi vào, bờ môi cong lên đầy ninh khéo, hỏi tôi nhớ anh chỗ nào.
Lục Kinh Đình đúng là loại đàn ông khi phong lưu nịnh khéo lên thì càng làm cho người ta cảm thấy hấp dẫn hơn cả ác ma, chỉ là dáng vẻ bề ngoài kia của anh khiến cho người ta khó mà có thể kháng cự, càng đừng nói đến sự điên cuồng và hư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508465/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.