Ông Dư đã nhìn thấy Lục Kính Đình từ sớm rồi, thấy chúng tôi đi qua ông ta xoay người lại hip mắt nhìn theo chúng tôi đang bước tới. "Trùng hợp quá." Lúc sắp đến, Lục Đình lấy một ly rượu trong khay của người phục vụ vừa bưng qua, đưa về phía ông Dư nhưởng mày: "Không ngờ mặt mũi ông Đặng lại lớn như thế, cưới vợ nhỏ còn có thể mời được cả người có mặt mũi như ông Dư đây."
Ông ta nhìn anh một cái, tầm mắt hai người nhau tỏe tia lửa, theo tiếng ly rượu va vào nhau thì ông ta híp mắt cười hé miệng: "Cậu ba sao lại nói đùa như thế, tôi và ông chủ Đặng giao tình hơn mười năm nay rồi, ông ấy tổ chức yến hội thì tôi cũng phải dành thời gian mà tới tham gia một chuyển chứ." "À... Thì ra là như thế." Lục Kinh Đình nhập rượu trong là nhìn Dư Vũ ông Dư mới tới Hương Hải?" "Đúng vậy đấy, bận quá, làm ăn không được ổn lắm mất tận hai ba ngày liền, không phải chuyện bằng nhiên xảy ra này đó thì lại là vài ba người gặp nạn, quá nhiều chuyện để lắng lo. Dáng vẻ này của cậu ba tôi thấy nên để đầu óc mình nghỉ ngơi thành thời đi thôi, đừng khiến người ta sợ hãi." Dư Vũ Hồng vừa nói vừa cười rồi lại phải nếp nhăn áo: "Hấy, thật là, tối hôm qua mới xử lý vài chuyện đến tận sáng nay, quần áo cũng chưa kịp thay nữa, thể này ông Đặng sẽ cười thối mũi tôi mất."
Con người Lục Kính Đình nhìn chằm chằm theo Dư Vũ Hồng, tôi đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508456/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.