Chương trước
Chương sau
Ông Dư đã nhìn thấy Lục Kính Đình từ sớm rồi, thấy chúng tôi đi qua ông ta xoay người lại hip mắt nhìn theo chúng tôi đang bước tới. "Trùng hợp quá." Lúc sắp đến, Lục Đình lấy một ly rượu trong khay của người phục vụ vừa bưng qua, đưa về phía ông Dư nhưởng mày: "Không ngờ mặt mũi ông Đặng lại lớn như thế, cưới vợ nhỏ còn có thể mời được cả người có mặt mũi như ông Dư đây."
Ông ta nhìn anh một cái, tầm mắt hai người nhau tỏe tia lửa, theo tiếng ly rượu va vào nhau thì ông ta híp mắt cười hé miệng: "Cậu ba sao lại nói đùa như thế, tôi và ông chủ Đặng giao tình hơn mười năm nay rồi, ông ấy tổ chức yến hội thì tôi cũng phải dành thời gian mà tới tham gia một chuyển chứ." "À... Thì ra là như thế." Lục Kinh Đình nhập rượu trong là nhìn Dư Vũ ông Dư mới tới Hương Hải?" "Đúng vậy đấy, bận quá, làm ăn không được ổn lắm mất tận hai ba ngày liền, không phải chuyện bằng nhiên xảy ra này đó thì lại là vài ba người gặp nạn, quá nhiều chuyện để lắng lo. Dáng vẻ này của cậu ba tôi thấy nên để đầu óc mình nghỉ ngơi thành thời đi thôi, đừng khiến người ta sợ hãi." Dư Vũ Hồng vừa nói vừa cười rồi lại phải nếp nhăn áo: "Hấy, thật là, tối hôm qua mới xử lý vài chuyện đến tận sáng nay, quần áo cũng chưa kịp thay nữa, thể này ông Đặng sẽ cười thối mũi tôi mất."
Con người Lục Kính Đình nhìn chằm chằm theo Dư Vũ Hồng, tôi đứng bên cạnh người anh, nghe cuộc đối thoại giữa hai người, thấy trong mắt Lục Kính Đình sóng lớn dần dần dâng lên, tôi cảm thấy trong lời nói của ông ta có hàm ý gì đó nhưng mà không hiểu nó là gì nữa.
Đối thoại giữa hai người cuối cùng lại kết thúc trong một câu nói trêu chọc của Lục Kính Đình: “Ông Dư là người làm việc lớn, không ngờ cũng để ý mấy việc nhỏ nhặt như này đấy." "Cũng bình thường thôi làm sao có thể so sánh được với câu ba, tôi còn đang chờ cậu ba chiều dài đây." Ông ta ngừng một chút, ánh mắt có ý nhìn vào tôi: "Chỉ hy vọng đừng như lần trước, chỉ vì một người đàn bà mà ném hết lợi ích ra sau đầu, mặc dù tôi không thích lắm nhưng cũng phải bồi phục cầu bá vi loại đàn bà này mà cái gì cũng quyết đoán bỏ được."
Tôi đang đứng cạnh anh nhìn mọi người xung quanh, không nghĩ tới tự dưng Dư Vũ Hồng lại chuyển để tài lên người tôi, tôi vội vàng tập trung vào cuộc nói chuyện không dám nhìn lung tung nữa, nghiêng đầu quay về thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt sâu thẳm đầy hứng thú nhìn mặt tôi.
Tôi ngừng chút nghe được ông ta nói chuyện xấu của tôi với Lục Kinh Đinh, tôi ngần hết cả người còn chưa kịp nói gì thì tay anh đặt ngang hông tôi bỗng dùng lực kéo tôi lại ôm chặt hơn. Tôi đang đi giày cao gót, anh lại làm như thể khiến tôi đứng không vững, cả người dính chặt vào ngực anh rồi ngay sau đó là âm thanh nam tính của anh ở trên đỉnh đầu tôi vang lên: “Một người đàn ông mà ngay cả người phụ nữ của mình còn không bảo vệ được thì cái thứ đồ chơi trong đũng quần kia có thể cắt đi được rồi, để nó mọc dài ra như thế làm gì nữa."
Nói xong cũng không để ý phản ứng của Dư Vũ Hồng, anh kéo tôi quay người đi luôn.
Địch của kẻ địch là bạn của mình, ban đầu ông là và Lục Kinh Đình chỉ là giao tình giữa hai kẻ có mưu đồ với bến tàu của Chu Phong mà thôi. Mà lần đó còn không làm được việc gì, Dư Vũ Hồng trách anh vì tôi mà không chịu ra tay nhanh gọn còn anh lại chăm chọc ông ta không phải là tháng đàn ông. Tôi bị anh ôm ở trong ngực mà quay đi ngày, lồng ngực anh rằng lớn nên tôi không thấy được khuôn mặt của Dư Vũ Hồng, nhưng mà không cần nghĩ cũng biết được là sắc mặt ông ta chắc chắn cũng không khá khẩm gì cho lắm.
Yến hội nhanh chóng kết thúc giữa buổi đàm luận sự nghiệp của những người đàn ông và buôn chuyện của phụ nữ, tôi nhìn đồng hồ đã mười một rưỡi rồi.
Lục Kính Đình uống rượu không thể lái xe được Nghĩa đã đi ra ngoài làm việc rồi mà ban đêm là thời gian mà cảnh sát giao thông kiểm tra gắt gao nhất, dù anh không sợ gì thì cũng sẽ thấy phiền phức nên gọi Hắc Vũ tới đón.
Chúng tôi đứng ở cạnh cửa hội trường trồng ra biển, gió biển thổi lên người làm cho giữa mùa hè tôi lại thấy hơi lạnh không nhịn được mà ôm chặt cánh tay.
Lục Kính Đình ôm chặt vai tôi, ánh mắt nhìn ra biển cũng không nói câu nào hình như đang suy tư việc gì đó. không lâu sau, một chiếc xe dừng lại ngay sau chúng tôi, tôi quay đầu nhìn chỉ thấy một người đi tới sau lưng Lực Kính Đình: "Cậu ba, anh Hùc có chuyện không thể tới nên dặn tôi tới đón cậu."
Người nọ hình như được gọi là Hoàn thì phải, là người mà Hắc Vũ thấy ưng ý nhất, chuyện ở bến tàu lần trước tôi đã thấy mặt anh ta một lần.
Lục Kinh Đình gật đầu, ánh mắt thâm trầm quan sát Hoàn rất lâu mới năm tay tôi kéo lên xe ngồi.
Xe chạy tôi rúc vào trong lồng ngực Kinh Đinh, Hoàn quay xe đúng lúc đổi diện một chiếc xe việt dã đi ngang qua, loại xe đó cũng khá lớn, chiếm gần nửa con đường, hai người cùng đi thì Hoàn lùi xe nhưởng đường một chút,
Đến khi chiếc xe việt dã to lớn kia lái qua thì Hoàn mới đánh xe lên con đường rộng phía trước, trước mặt lại có một chiếc xe đi từ phía đối diện tới, tôi kéo cửa kính xe lên vừa định hỏi Kinh Đình sao anh nói chuyện cùng Dư Vũ Hồng nhiều như thế thì bỗng Hoàn đạp thắng xe làm tôi bất ngờ không kịp chuẩn bị mà dựa hết người để Kính Đình ôm, tôi không có sức mà đỡ cơ thể, cả người cứ xông thẳng về phía trước.
Một bàn tay rộng rãi ngăn ở trước mặt tôi để tôi không bị đâm đầu lên ghế ngồi phía trước.
Kính Đình cau mày, âm thanh trở nên khó chịu hơn hần, anh vừa định nổi cầu thì nghe Hoàn hạ kinh xe quay xuống nói với anh "Cậu ba, tôi đã thấy người kia, rất giống người lần trước có mặt trong nhóm cướp hàng ở bến tàu
Tôi cùng Kinh Đình quay đầu nhìn theo tầm mắt Hoàn, trước mắt họ là một người bộ dạng như là tay sai hay người hầu, thế nhưng người lên xe trước mặt người đó là Dư Vũ Hồng. "Cậu chắc chứ?" "Trăm phần trăm không thể sai được, đây là việc đầu tiên mà anh Hắc giao cho tôi mà tôi lại thất bại, tôi nhớ chắc chắn người đó là người dẫn đầu mấy người kia, tôi không nhận sai được." Anh nghiến răng nghiến lợi khẳng định,
Ánh mắt Kính Đình trở nên khó tả, tròng mắt đen đậm không thấy đáy bỗng anh ngẩng đầu lên nói: "Chặn đầu xe.
Hoàn nghe lệnh Kính Đình đạp chân ga đổi hướng xe, trực tiếp chắn ngang đầu xe Dư Vũ Hồng.
Chỉ là nơi này không giống khi ở Thanh Châu, nửa đường bị chặn thì người ta cũng sẽ vòng sang nửa bên kia đi, còn đường ở Hương hải thì chật chội vô cùng. con đường này như là đi trong ngõ hẻm vậy, Hoàn chặn đầu xe một cái là tất cả xe trên đường này đều không thể tiếp tục di chuyển, chỉ có thể nhấn còi liên tuc. Tài xế xe khác nhìn thấy hai chiếc xe chặn đầu ở trước mọi người đành quay xe lại cho người khác đi trước, Kính Đình lại mở miệng. "Đâm xe "
Tôi giật mình hoàng sự nắm chặt quần áo Kính
Đỉnh.
Hoàn là một người cực kì dứt khoát, nhận lệnh Kinh Đinh anh ta ngay lập tức đạp chân ga xoay vô lăng đâm vào xe Dư Vũ Hồng.
Từng tiếng rầm rầm vang lên, thân xe lung lay mấy lần liền, Kinh Đình vòng tay ôm chặt lấy tôi vào trong ngực vững vàng chở che
Tôi hoảng sợ nằm chặt quần áo anh, nhìn nửa đầu xe Dư Vũ Hồng bị đâm biến dạng tôi nhịn không được hỏi: "Làm vậy có hơi quá đáng không?" "Anh chỉ sợ không quá đáng không ai biết thôi."
Kính Đình lạnh lùng nói, đẳng kia tài xế đẩy cửa xe ra hung hằng tới chỗ chúng tôi: "Sư cha mày! Mày mù hà?! Đã mù không biết lái xe còn đâm hỏng xe người ta thì mày đi trên đường này làm đéo gì hả?" "Hoàn không động đây cũng không trả lời chỉ chờ chỉ thị từ Kính Đình, người nọ thấy lái xe không thèm tiếp ông ta thì lại chạy ra đẳng sau dùng sức gõ lên cửa kính xe: "Mày là ai, muốn gây chuyện hà
Kinh Đình kéo cửa kính xe xuống lạnh lùng nhìn người kia hừ lạnh: "Một con chó không xứng nói chuyện với tao, gọi chủ nhân của mày tới đây."
Người kia đen mặt: "Mày tưởng mày là ai
Người đó mắng xong thì giờ tay định đánh người trong nháy mắt Dư Vũ Hồng ló đầu ra khỏi cửa xe, từ xa đã nghe anh ta mở miệng: "Hóa ra là cậu ba? Hôm nay hai lần gặp cậu đều cả khía tôi, chẳng lẽ tôi đã làm phật lòng cậu ở đâu sao?"
Kính Đình hai mắt sáng như đuốc: "Tôi sao lại nổi giận chẳng lẽ ông Dư đây lại không biết ư? Người mà tôi muốn tìm chỉ sợ là đang trong tay ông Dư đây rồi?"
Dư Vũ Hồng cười phì: "Gì vậy? Cậu ba hiểu nhầm tôi rồi thì phải? Người nào? Tôi sáng nay mới tới Hương Hải sao lại cướp người của cậu được chứ?" "Thế sao?" Kinh Đình nhếch môi hỏi lại, anh định kéo cửa xe ra ngoài thì đúng lúc này lại có điện thoại goi toi.
Kinh Đình dừng tay lại liếc điện thoại, là của Hắc Vũ gọi tới. "Nói." Kính Đình đang bực mình sẵn nên khi nhận điện thoại nói chuyện giọng anh nghe rất cáu bằn.
Trong xe lúc này cực kỳ yên tĩnh, tôi nghe được vài tiếng nói chuyện nhỏ xíu xiu từ đầu điện thoại bên kia, hình như nói tìm được cái gì đó. "Cái gì!"
Lục Kính Đình nằm chặt điện thoại trong tay rồi cúp máy, cửa xe đang mờ lần nữa đóng lại, rồi anh nhìn về phía Dư Vũ Hồng một cách u ám khó nói: "Chuyện hôm nay là do thuộc hạ không biết lái xe, tiền sửa chữa ngày khác tôi sẽ gửi sang"
Vừa nói Kính Đình vừa đóng cửa kính xe lại để cho Hoàn lái xe tới hộp đêm Ca Môn ở Vượng Giác.
Dọc đường đi trong lòng tôi hồi hộp không chịu nồi, tôi muốn hỏi Kính Đình là đã có chuyện gì xảy ra nhưng lại sợ sẽ hỏi tới nguyên nhân mà vừa rồi anh tức giận nên chỉ có thể im lặng chờ tới nơi.
Kính Đình nhìn thấu tâm tư của tôi, nắm chặt vai tôi nói: "Tân Gia Kiệt tìm được rồi, giờ đang ở cùng Hắc Vũ." "Thật sao!?" Nghe lời này của anh làm tôi không khống chế được âm lượng giọng nói của mình, âm thanh kích động cao vút. "Ừm." Kinh Đình gật đầu, tôi ngay lập tức dán sát thân mình nhào vào người anh, ôm lấy mặt anh mà liên tục hôn lên mặt, bởi vì quá xúc động cũng một phần vì biết ơn. Thế nhưng tôi không nghĩ chỉ một chút như thế mà anh ngẩn tò te hết cả ra, tôi cảm nhận được cả người anh cứng đờ, anh nắm tay tôi: "Hồn anh nhiệt tình như thế?" "Ừm, anh không thích sao?" “Thích chứ". Anh đáp rồi kéo tôi ngồi lên đủi, cúi đầu ghé sát vào tai tôi từng câu từng chữ mập mờ phun ra: "Nhưng anh thích em ở trên giường cũng nhiệt tình như thế "
Tôi ngần người, không ngờ rằng dưới tình huống đó mà anh còn có thể nghĩ đến mấy việc kia, chú chim bé bỏng vừa nghe xong câu nói kia cũng bật dậy hót vang làm mặt tôi nóng hết cả lên, thân thể cử dịch dịch về phía sau, anh cũng không cho tôi cơ hội nào, kìm chặt tôi trong tay rồi đẩy tôi về phía cửa kính phía sau. Luồng nhiệt nóng bỏng ủn ủn kéo tới, tôi bị tài hôn của anh làm cho thở dốc không ngừng mới được thả ra….
Từ chỗ hội trường tới Vượng Giác cũng mất khoảng nửa tiếng, Hoàn chọn đường tắt mà đi nên xe nhanh chóng dừng lại trước cửa hộp đêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.