Bố tôi thật thà cười hề hề, ông ấy dùng tiếng phổ thông sứt seo nói: "Đứa trẻ này, có gì mà phải xấu hổ, không phải sớm muộn gì rồi con cũng phải lấy chồng hay sao?"
Mặt tôi lập tức nóng ran, chỉ sợ nếu như còn tiếp tục thì bố tôi sẽ nói ra những lời càng khiến người khác xấu hổ hơn mất, nhưng tôi cũng không dám làm bố mất mặt bằng cách bảo Lục Kinh Đình mau đi đi được, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn ngoài việc đá chân anh dưới bàn mấy lần, cả không ngừng nháy mắt với anh.
Thế nhưng Lục Kính Đình lại làm như không nhìn thấy gì, lén lút quăng cho tôi một nụ cười đầy ẩn ý cùng dáng vẻ muốn làm khó dễ tôi, khiến tôi tức đến mức trong lòng muốn nổ tung.
Tôi thực sự không thể nhịn nổi nữa, cho nên đã đi tới bên cạnh anh, thân mật ôm lấy cổ anh rồi ghé vào tai anh thì thầm một câu: "Nếu anh còn không đi thì cần thận tôi sẽ ngả bài với bọn họ! Cùng lắm thì vò mẻ không sợ rơi!"
Thực ra miệng thì nói thế nhưng trong lòng tôi vẫn không dám. Lý do khiến tôi sợ là vì nếu bố mẹ tôi biết chuyện đó thì làm sao tôi có thể ăn nói với bọn họ được đây.
Tôi vô cùng sốt ruột muốn Lục Kính Đình rời đi, chẳng qua cũng chỉ sợ Lục Kính Đình không may hào hứng quá mà lỡ miệng.
Hơn nữa điều càng làm cho tôi tức giận hơn là, lúc Lục Kinh Đình đối mặt với bố tôi thi mặt mày tươi cười sáng láng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508430/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.