Lục Kinh Đình do dự một hồi sau đó gật đầu, anh không nói gì thêm, đây coi như là đã ngầm đồng ý. "Mẹ à, anh ấy là người bận rộn, hay là thôi bỏ đi, nếu làm chậm trễ công việc của anh ấy thì thật có lỗi quá. Tôi cuống quýt ngăn cản nói.
Lời nói dối này có thể bịa ra được, Lục Kính Đình ở đây càng lâu thì trong lòng tôi càng cảm thấy bất an, cảm giác như xung quanh mình luôn có một quả bom hẹn giờ vậy. "Ái Phương, làm sao con lại không hiểu chuyện như vậy. Nếu người ta nói không sao thì có nghĩa là không có chuyện gì cả. Đứa nhỏ này, tại sao cứ đẩy người ta ra như thế hả!" Mẹ của tôi đi qua nghe thấy chúng tôi nói chuyện thì lập tức đi đến, nói chen vào một câu.
Bố tôi thậm chí còn trực tiếp đứng lên, tức giận nói: "Đứa nhỏ này thật là không hiểu
Tôi có chút khóc không ra nước mắt.
Người trong thôn rất hiếu khách, nếu không mời khách ở lại ăn cơm thì sẽ cảm thấy rất có lỗi. Mà bố mẹ tôi già rồi, quan niệm này càng ăn sâu, nên dù tôi có muốn cũng không thể nói được gì.
Lục Kính Đình đã đồng ý ở lại ăn cơm, đây cũng không phải là một chuyện xấu, nghĩ đến đây, tâm trạng của tôi cũng dần bình thường trở lại. Sau đó tôi đi vào bếp để nấu ăn cho bữa com sap tới.
Bởi vì căn bản tôi cũng không nghĩ đến việc Lục Kính Đình sẽ đến đây, cho nên cũng không chuẩn bị được gì nhiều, chỉ có ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508429/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.