Thấy nét mặt của cô, Bùi Thứ lại không nhịn được mà bật cười.
Lâm Khấu Khấu trợn mắt.
Bùi Thứ cười xong mới hơi nghiêm túc nhìn cô, không trả lời câu hỏi mà nói: "Về ngủ đi, hay là... giờ cô có đói không?"
Từ lúc ra khỏi phòng trà hôm qua tới giờ, Lâm Khấu Khấu chưa bỏ bụng gì mà thức cả đêm, lúc chăm chú làm việc thì không có cảm giác gì, nhưng giờ nghe anh nhắc chợt thấy bụng trống rỗng, sôi ùng ục, vì thế cô bèn hỏi: "Ra ngoài ăn chút gì nhé?"
Đó cũng là ý của Bùi Thứ.
Bây giờ du khách leo đêm đã lên núi gần hết, các quầy hàng bán bữa sáng bên ngoài chắc chắn đã bày hàng, ra ngoài tản bộ một vòng rồi tìm đồ ăn cũng được.
Hai người sửa soạn một chút rồi bước ra khỏi nhà.
Ra tới ngoài quả nhiên thấy rất nhiều người cầm gậy leo núi, trên đầu đeo đèn, nhưng chỉ lẻ tẻ chứ không nhiều lắm.
Ở rìa khu vực như một quảng trường nhỏ trên núi kia có vài quầy hàng bán bữa sáng.
Một trong số đó có quầy bày một nồi trứng luộc nước trà. Ông chủ là người đứng tuổi da ngăm đen, đeo tạp dề đứng phía trước gói trứng cho người ta.
Đây chính là quầy hàng mà Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ ghé lúc mới lên núi.
Cả hai đi thẳng tới đó.
Nhưng không ngờ mới đi tới một cái bàn trống, Lâm Khấu Khấu ngẩng đầu lên đã thấy một cô gái dáng người nhỏ nhắn đi ra từ quầy bánh cuốn bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim/3612180/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.