“Nàng đang nói gì?” Lý Trọng Nguyên chợt đẩy thân thể nhu nhược không xương của Thẩm Khấp Nguyệt ra, “Sài Chiêu… Ta làm sao dám... Đó là Sài Chiêu, Sài thiếu chủ!”
“Thế nhưng chàng mới vừa nói.” Thẩm Khấp Nguyệt đặt hai tay lên bờ vai đang run rẩy của Lý Trọng Nguyên, “Nếu hắn không chết, phụ hoàng chàng có cháu trai đắc lực ở bên, thì làm gì chấp nhận vị phò mã đã làm tổn thương con mình như chàng. Nếu chàng không làm được phò mã của Vĩnh Lạc công chúa, Lý Trọng Nguyên sẽ là gì… chẳng là gì cả…”
Thấy Lý Trọng Nguyên cứng đờ người, toàn thân lạnh lẽo như tuyết bên ngài trời, Thẩm Khấp Nguyệt kéo tay hắn đặt lên bụng mình, dịu dàng nói, “Nó đang đạp… phải không?”
Lý Trọng Nguyên định rút tay ra, nhưng Thẩm Khấp Nguyệt xiết chặt tay không cho hắn động đậy, mắt long lanh đối diện với ánh mắt đen láy do dự, môi đỏ mọng cọ lên cái cằm thô ráp, “Trọng Nguyên, chàng không chỉ một mình. Cho dù không có công chúa, chàng vẫn có ta, vẫn có con của chúng ta. Nếu chàng không là gì cả… con của chúng ta cũng không là gì hết.”
“Trọng Nguyên có thân thiết thì cũng chỉ là con rể của Sài gia, máu trên người cũng không phải của Sài gia… A Chiêu, thúc phụ từng nói, con vẫn không hiểu sao?’’
Lời nói của Sài Dật và Sài Chiêu ở bên ngoài thư phòng ở Vân Đô vẫn quanh quẩn không ngừng bên tai Lý Trọng Nguyên, Lý Trọng Nguyên lẩm bẩm đứng dậy đẩy cửa sổ đang đóng chặt ra, gió lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/3115356/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.