“Công chúa đã trở về.”
Nghe tiếng động ngoài cửa cung, Lý Trọng Nguyên cuống quýt vung tay thả chim bồ câu ra, đem thư vò lại nhét vào trong tay áo, phủi tay một cái đi ra cửa cung.
“Tịnh Nhi...”
Tay Sài Tịnh đang định cởi áo khoác lông cừu liền ngừng động tác, mắt hạnh lạnh lùng nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của Lý Trọng Nguyên, liếc mắt nhìn cung nhân bên cạnh nói: “Từ sau, không cho người này bước vào Trường Nhạc cung dù chỉ nửa bước.”
“Tịnh Nhi!” Lý Trọng Nguyên bước nhanh lại kéo tay Sài Tịnh, “Nàng làm gì thế? Phu thê có chuyện gì mà không thể nói chuyện chứ…”
“Buông tay.” Sài Tịnh trợn mắt lạnh lùng nói.
“Tịnh Nhi!” Tay Lý Trọng Nguyên dùng thêm sức.
“Ngoài cửa thành… Lý Trọng Nguyên ngươi không nghe rõ những lời bản cung nói sao?” Sài Tịnh rút cánh tay bị Lý Trọng Nguyên nắm lại, quay lưng nói: “Không được gọi tên bản cung.”
Lý Trọng Nguyên không cam lòng buông tay, thở gấp nói: “Ta vì Sài gia, vì công chúa làm bao nhiêu chuyện như vậy, phạm một sai lầm nhất thời, nàng lại hận ta cả đời sao? Là ta làm công chúa tổn thương, nhưng trong lòng ta…. Trước giờ chỉ có Vĩnh Lạc công chúa nàng mà thôi.”
Sài Tịnh không đổi sắc mặt, cụp mắt xuống, cười: “Ngươi tự hỏi lòng mình xem, những gì ngươi làm có mấy phần vì Sài gia, còn mấy phần là vì chính bản thân ngươi? Ở rể Sài gia...” Sài Tịnh tự giễu lắc đầu, “Ta từng thực sự cho rằng ngươi vì ta, vì phụ hoàng…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/3115355/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.