Người bên ngoài chưa kịp hô lên tiếng, Lý Trọng Nguyên đã chạy tới đoạt lấy cây trâm trong tay Thẩm Khấp Nguyệt, cây trâm sắc nhọn đâm chảy máu lòng bàn tay hắn, nhuốm đỏ một mảng.
“Phò mã gia...” Thẩm Khấp Nguyệt nức nở nói.
“Phò mã làm vậy là có ý gì?” Ân Sùng Quyết làm vẻ hoài nghi nói: “Thẩm Khấp Nguyệt muốn liều chết bảo vệ nam nhân kia, phò mã gia động lòng trắc ẩn sao? Hay là vốn đã biết rõ người kia... là ai?”
Lý Trọng Nguyên dùng sức bóp mạnh, trâm ngọc trong tay liền gãy đôi, “Ta biết... Người kia là ai.”
Đại sảnh nhất thời giống như cung đã căng dây, tiếng tim đập dồn dập căng thẳng. Sài Chiêu thấy sắc mặt Nhạc Hoành trắng bệch, khẽ nhéo lòng bàn tay nàng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt run rẩy của Lý Trọng Nguyên.
“Trọng Nguyên đại ca...” Ngô Hữu còn muốn nói mấy câu, đã bị Lý Trọng Nguyên giơ tay ngăn lại.
Lý Trọng Nguyên khẽ than một tiếng rồi kéo vạt áo quỳ xuống bên cạnh Thẩm Khấp Nguyệt. “Sai lầm mà Lý Trọng Nguyên ta phạm phải sao lại để một nữ nhân liễu yếu đào tơ thay ta gánh vác chứ? Trọng Nguyên có bất tài thì cũng không thể tuyệt tình, hôm nay cho dù vương gia có giết tiểu nhân, tiểu nhân cũng không oán hận một câu. Đứa nhỏ trong bụng Thẩm Khấp Nguyệt là … cuả tiểu nhân.”
“Hả?” Đại sảnh ồ lên, chư tướng hai bên không ngừng trợn mắt há miệng nhìn nhau, “Phò mã... Này...”
Thẩm Khấp Nguyệt ngã xuống mặt đất, vò vạt áo, thấp giọng nức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/3115311/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.