Chương trước
Chương sau
Không đợi Sài Chiêu trả lời, Sài Tịnh khó hiểu nói: “Phụ hoàng, đương nhiên là tiếp tục, Ung Thành có thể sánh bằng Thương Châu năm đó của Tấn quốc, Ung Thành mất, Đại Chu ta tất nhiên có thể thế như chẻ tre, đánh bại Lương quốc đều không phải là việc khó.”

“Trẫm muốn nghe ý của A Chiêu.” Sài Dật nhìn thẳng khuôn mặt trấn định của Sài Chiêu. “A Chiêu con nói đi.”

Sài Chiêu bình tĩnh nói: “Hoàng Thượng muốn...”

“Không cần lo đến chuyện trẫm muốn gì.” Sài Dật ngắt lời nói: “Trẫm muốn biết ý của con.”

Sài Chiêu dừng một chút, quỳ xuống đất nói: “Mạt tướng thấy công chúa nói có lý. Ung Thành đã mất, mạt tướng có thể nắm chắc trong vòng 6 tháng có thể đánh bại Lương Quốc, thay hoàng Thượng nhất thống thiên hạ.”

“6 tháng.” Sài Dật cười ha ha nói: “A Chiêu không hổ là nhi tử của huynh trưởng trẫm, huyết mạch của Sài gia. Thống nhất thiên hạ, hay cho thống nhất thiên hạ.”

Thấy vẻ mặt Sài Chiêu không chút sợ hãi, Sài Dật tiếp tục nói: “Thúc phụ đã là chí tôn tối cao của Đại Chu, quang vinh của Sài gia đã không ai có thể đoạt được, sao A Chiêu lại vẫn muốn dấn thân vào cuộc chiến đẫm máu, mà không muốn lui binh quay về, hưởng thụ một đời yên vui?”

Tim Sài Tịnh bỗng đập nhanh hơn, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng, không hiểu ruốt cuộc ý phụ thân là gì, trong lòng cũng toát mồ hôi lạnh thay Sài Chiêu.

Sài Chiêu ngẩng đầu, đôi mắt xám không chút gợn sóng sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Sài Dật, chậm rãi nói: “Thiên hạ không thống nhất, sao có thể yên vui cả đời được, nếu thật sự vì một chút tham hoan, Sài gia có thể ẩn cư ở Vân Đô, không màng đến chính sự. Hùng tâm tráng chí của hoàng thượng chưa bao giờ lùi, tâm tư của mạt tướng… vì đất nước mở mang bờ cõi cũng chưa bao giờ thay đổi.”

Ngự thư phòng bỗng dưng yên lặng khiến người ta sợ hãi, Sài Tịnh định lên tiếng phá vỡ tình thế khó xử thì Sài Dật đã chống bàn đứng lên, mu bàn tay gân xanh nổi đầy, hai mắt đầy kiên định: “Nói rất hay.”

Sài Tịnh âm thầm thở phào một hơi, vội vàng giơ tay đỡ lấy phụ thân.

Sài Dật bước đến gần Sài Chiêu, bàn tay già yếu nặng nề đặt lên vai y, ý vị sâu xa nói: “Giờ phút này trong phòng không có người ngoài, trẫm đã từng nói, chuyện hối hận nhất cuộc đời này của trẫm là chỉ có một đứa con gái Tịnh Nhi, may mắn lớn nhất cuộc đời này chính là có một đứa cháu đắc lực mà có bản lĩnh như A Chiêu.”

Sài Chiêu từ từ đứng dậy, cũng giống như Sài Tịnh đỡ một bên thân hình gầy yếu của Sài Dật.

“Hôm qua khi trẫm đăng cơ, Tịnh Nhi được sắc phong làm công chúa, A Chiêu lập công lớn được phong làm thân vương.” Lông mày mũi mác của Sài Dật chợt nhíu chặt nói: “Chỉ thiếu… đó là người kế thừa hoàng vị.”

Lòng Sài Tịnh căng thẳng, bàn tay đang đỡ phụ thân cũng có chút run lại.

Sài Dật tiếp tục nói: “Nếu trẫm ngồi lên ngôi vị chí tôn này cách đây 10 năm, nhất định sẽ nạp phi tần đầy đủ giúp trẫm sinh người nối dõi, trẫm rất cần một nam tử, một hoàng tử… Nhưng giờ trẫm đã bên kia sườn dốc, có thể chống đỡ đến hôm nay đã là nhờ ơn trời xanh, thật sự không dám kêu cầu gì xa vời nữa.”

“Còn nhiều thời gian, hoàng thượng còn có rất nhiều thời gian để tính toán.” Sài Chiêu trấn an. “Tất cả có thể bàn bạc thật kỹ, hoàng thượng bảo trọng thân mình mới là quan trọng nhất.”

“Người kế vị chưa định, quốc gia bất ổn, đạo lý này con và Tịnh Nhi sao không hiểu được chứ?” Sài Dật sâu kín nhìn qua hai khuôn mặt trẻ tuổi. “Mở rộng thiên hạ, giữ vững giang sơn, chuyện lập người kế vị không thể chậm trễ.”

Sài Chiêu thản nhiên nói: “Cho dù hoàng thượng định đoạt thế nào, mạt tướng đều thề sống chết trung thành với Đại Chu, thề không bao giờ phản lại ý tứ của hoàng thượng.”

“Cháu trai tốt của trẫm…” Sài Dật nghiêng người nhìn Sài Chiêu. “Luôn là cẩn thận như vậy. Trẫm giấu con ở bên ngoài, tuy là làm khổ con, nhưng cũng có thể giúp con học được rất nhiều điều khó mà gặp được. Nếu trẫm không có con trai, Sài gia còn đâu người nối dõi? Chỉ có Sài Chiêu con...”

Sài Tịnh nhất thời hiểu ra, mắt hạnh chớp động lặng lẽ chuyển hướng sang đường huynh, liếm liếm môi, im lặng lắng nghe.

“Hôm qua trên triều, trẫm chưa lập tức lập con làm người kế vị, là sợ mấy con cáo già trong triều lại lời ra tiếng vào.” Sài Dật cười khó lường. “Đợi Sài thiếu chủ, Kỳ vương Sài Chiêu thay Đại Chu nhất thống thiên hạ, trẫm sẽ lập con làm thái tử trước mặt quần thần, cũng chỉ có A Chiêu con mới xứng đáng ngôi vị thái tử của Sài gia.”

“Hoàng Thượng...” Sài Chiêu vừa muốn nói gì đó lại bị Sài Dật giơ tay ngăn lại.

“Trẫm vẫn muốn nghe con gọi thúc phụ hơn.”

“... Thúc phụ...”

Sài Dật cầm bàn tay rắn rỏi của Sài Chiêu an ủi, thở dốc nói: “Ba người chúng ta, đồng sức đồng lòng có thể giữ vững Ddại Chu, hoàng triều của Sài gia.”

Ngoài Huy Thành.

Gió Tây chợt nổi, thổi bay bím tóc bên tai Sài Tịnh, Sài Tịnh vuốt bím tóc ra sau tai, mắt hạnh nhìn Sài Chiêu cười híp lại.

“Công chúa điện hạ nhìn ta cười gì chứ?” Sài Chiêu khẽ con khoé môi.

“Công chúa điện hạ?” Sài Tịnh lại cười đến đau cả bụng. “Đại ca, lúc này cũng chỉ có hai chúng ta, huynh cứng nhắc thế sao?”

“Muội vẫn là Vĩnh Lạc công chúa hoàng thượng sắc phong, kêu muội một tiếng công chúa điện hạ, cũng không có sai đi.” Sài Chiêu cố ý kiên định nói.

“Nếu đại ca vẫn muốn xưng hô đúng cấp bậc lễ nghĩa…” Sài Tịnh vênh mặt lên nghĩ nghĩ nói: “Vậy thì từ nay về sau bản cung liền gọi huynh một tiếng… Kỳ Vương đại ca? Được chứ?”

“Kì Vương đại ca...” Sài Chiêu thì thầm. “Nghe cũng hay hay, tuỳ muội vậy.”

“Lúc nào cũng vô vị như vậy.” Sài Tịnh bĩu môi không cười nữa. “Cũng không biết A Hoành nhà huynh sao mà chịu nổi huynh chứ, đổi là người khác, sợ là bị huynh làm cho điên mất.”

Nghe đến tên A Hoành, Sài Chiêu thấp giọng nói: “Nhoáng lên một cái đã hơn 1 tháng rồi, A Hoành… nhất định rất lo lắng.”

Khuôn mặt Sài Tịnh lại cười híp lại, quay đầu nhìn Huy Thành phía sau nói: “Mới nhoáng cái, Đại Chu đã cải danh đổi họ, quân sĩ phía trước nghênh đón đã không phải là Sài thiếu chủ mà là Kỳ vương điện hạ mới được sắc phong, Sài gia quân từ nay sẽ không bị người ta nghi kỵ, không bao giờ… phải trốn tránh ẩn nấp nữa, quân tâm nhất định tăng mạnh, Đại Chu cũng sẽ không ngừng phát triển, quốc thái dân an.”.

Đáy mắt trong sáng của Sài Tịnh dường như đã hiện lên thái bình thịnh thế không lâu sau này, trong lúc khát khao ấy, Sài Tịnh như là nhớ ra chuyện gì, thu hồi ý cười trên mặt nói: “Còn có một chuyện... Trọng Nguyên bên kia... Chỉ sợ là kinh sợ hơn kinh hỉ. Tính tình chàng thế nào chúng ta đều rõ, chuyện lớn như vậy mà giấu chàng hời lâu, lòng chàng nhất định có chỗ không phục… Đại ca cũng không cần giải thích gì nhiều, đợi đến khi đại quân trở về, muội sẽ nói rõ với chàng.”

“Ta biết.” Sài Chiêu hít một hơi thật sâu nói. “Trọng Nguyên ngày đêm đều nhớ mong muội, lần này ta trở về, muội có gì cần ta chuyển cho đệ ấy không?”

Sài Tịnh mỉm cười nói: “Nam tử bên ngoài chinh chiến, nào có chuyện có thời gian nghĩ đến nữ nhi tình trường. Muội cố tình không gửi gì cho càng, vợ chồng còn nhiều thời gian. Về đến nhà sẽ nói sau.”

Sài Chiêu không khỏi lắc đầu. “Vậy huynh đi đây.”

Khi Sài Chiêu đang nắm chặt cương ngựa chuẩn bị khởi hành, Sài Tịnh bỗng gọi y nói theo: “Thay muội gửi lời đến Vân Tu.”

“Vân Tu?” Sài Chiêu dừng lại bước chân.

Sài Tịnh đến bên ngựa nói: “Nói với Vân Tu, bớt lỗ mãng đi, thiếu chủ nhà mình là vương gia thì cũng đừng có vểnh đuôi lên tận trời xanh.”

Tiếng Sài Tịnh trong trẻo quẩn quanh nơi cánh đồng bát ngát, một thân y phục màu xanh thúc ngựa hướng về Huy Thành, tư thế oai hùng.

Ung Thành.

Ngô Hữu đang kiểm kê khố phòng của Ung Thành, thấy Ngô Tá nhìn phong thư trong tay sững sờ, gắt giọng nói: “Đại ca, huynh xem gì mà xuất thần vậy? Lại là thư từ hoàng cung? Là tin của vương gia hay thiếu chủ?”

Ngô Tá cũng không đáp lại hắn, nhíu mày xem thư, miệng thì thầm, “Sao lại có gì đó không đúng?”

“Không đúng chỗ nào?” Ngô Hữu cảnh giác đến gần Ngô Tá, ngó qua… nói: “Cho đệ xem.”

Phong thư bị Ngô Hữu đoạt lấy, nhìn qua cũng không thấy có gì đặc biệt, mắt Ngô Hữu đảo qua con dấu đỏ cuối thư, há hốc miệng nói: “Đại ca... ấn tín của Nam Cung gia hình gì thế?”

“Kỳ lân.” Ngô Tá không cần nghĩ liền đáp. “Giống như cờ lệnh của Đại Chu ta, hình kỳ lân.”

“Nhưng mà thư này đúng là ở Huy Thành đem đến không thể là giả…” Ngô Hữu nuốt cổ họng khô khốc nói: “Sao dấu ấn này… lại giống với ấn đại bàng của Sài vương phủ ta ở Vân Đô chứ?”

Huynh đệ Ngô gia nhìn nhau không ai dám lên tiếng, hai người đứng hồi lâu, Ngô Hữu vội vỗ đùi la lên: “Hai chúng ta còn đứng ngốc ở đây làm gì, còn không mau mang qua bẩm báo với Trọng Nguyên ca chứ?”

Lý Trọng Nguyên do dự mở phong thư ra, từ từ mở nếp gấp, vừa nhìn qua, thư đã trượt khỏi đầu ngón tay. Ngô Hữu nhanh tay bắt được bức thư đang rơi, tò mò nhìn kỹ, cả kinh hô to. “Thánh Thượng băng hà! Vương gia... Đã đăng cơ đế vị!?”

Ngô Tá không tin đoạt bức thư trong tay đệ đệ, xem qua cũng giật mình đứng lặng, rồi bỗng cười lớn: “Trọng Nguyên đại ca... có phải đệ chưa tỉnh ngủ không? Chuyện này… là thật? Vương gia đăng cơ đế vị? Vương gia đăng cơ đế vị!”

“Chẳng lẽ chúng ta đều mù sao?” Ngô Hữu thu tầm mắt nói: “Trọng nguyên đại ca!” Ngô Hữu cười to: “Vương gia đăng cơ... huynh, huynh… là.. phò mã đương triều?”

Vẻ mặt Lý Trọng Nguyên không lộ ra vui mừng, giơ tay nói với Ngô Hữu: “Đưa thư cho ta.”

Ngô Hữu vội vàng trình lên, Lý Trọng Nguyên vuốt phẳng đọc kỹ… “.. Vĩnh Lạc công chúa, Kỳ vương...”

“Quận chúa là công chúa, Thiếu chủ là Kỳ vương!” Ngô Hữu lại vui mừng nói, “Xem ra Thiếu chủ quả thực ở Huy Thành, thì ra thực sự đi làm chuyện lớn. Đại ca, sau này, chúng ta thăng quan tiến chức rồi.”

“... Vĩnh Lạc công chúa, Kỳ vương...” Lý Trọng Nguyên không ngừng lẩm bẩm, nhìn đi nhìn lại trong thư, trong thư không hề nhắc đến tên hắn Lý Trọng Nguyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.