Không đợi Sài Chiêu trả lời, Sài Tịnh khó hiểu nói: “Phụ hoàng, đương nhiên là tiếp tục, Ung Thành có thể sánh bằng Thương Châu năm đó của Tấn quốc, Ung Thành mất, Đại Chu ta tất nhiên có thể thế như chẻ tre, đánh bại Lương quốc đều không phải là việc khó.”
“Trẫm muốn nghe ý của A Chiêu.” Sài Dật nhìn thẳng khuôn mặt trấn định của Sài Chiêu. “A Chiêu con nói đi.”
Sài Chiêu bình tĩnh nói: “Hoàng Thượng muốn...”
“Không cần lo đến chuyện trẫm muốn gì.” Sài Dật ngắt lời nói: “Trẫm muốn biết ý của con.”
Sài Chiêu dừng một chút, quỳ xuống đất nói: “Mạt tướng thấy công chúa nói có lý. Ung Thành đã mất, mạt tướng có thể nắm chắc trong vòng 6 tháng có thể đánh bại Lương Quốc, thay hoàng Thượng nhất thống thiên hạ.”
“6 tháng.” Sài Dật cười ha ha nói: “A Chiêu không hổ là nhi tử của huynh trưởng trẫm, huyết mạch của Sài gia. Thống nhất thiên hạ, hay cho thống nhất thiên hạ.”
Thấy vẻ mặt Sài Chiêu không chút sợ hãi, Sài Dật tiếp tục nói: “Thúc phụ đã là chí tôn tối cao của Đại Chu, quang vinh của Sài gia đã không ai có thể đoạt được, sao A Chiêu lại vẫn muốn dấn thân vào cuộc chiến đẫm máu, mà không muốn lui binh quay về, hưởng thụ một đời yên vui?”
Tim Sài Tịnh bỗng đập nhanh hơn, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng, không hiểu ruốt cuộc ý phụ thân là gì, trong lòng cũng toát mồ hôi lạnh thay Sài Chiêu.
Sài Chiêu ngẩng đầu, đôi mắt xám không chút gợn sóng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/3115280/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.