“Tài bắn cung kinh thế của đại tiểu thư Nhạc gia làm cho ta được mở rộng tầm mắt.” Sài Chiêu cười ẩn ý: “Tại hạ có thể đuổi chim giúp Nhạc tiểu thư là vinh hạnh của tại hạ.”
Nhạc Hoành nắm chặt cung vàng ôm lấy Sài Chiêu, mắt rưng rưng nhưng lại cười ra tiếng.
———–
Lập xuân, thúc cháu Sài gia cùng Nhạc Hoành và Vân Tu vào kinh diện kiến thánh thượng.
Huy Thành – kinh đô Chu Quốc – cách xa Vân Đô hai trăm dạm đường, đối với đám người Sài Chiêu mà nói cũng không mấy khó khăn gì, nhưng đối với Sài Dật sức khoẻ ốm yếu mà nói chuyến này khó đi vô cùng. Lộ trình vốn chỉ năm ba ngày nay mọi người đã phải đi tới bảy ngày mới đến nơi.
Thấy đã đến ngoài cửa thành Huy Thành, Vân Tu có chút lo lắng nói: “Bữa trước đã nhờ Tô thái uý nhắn với hoàng thượng nói hôm kia chúng ta sẽ tới kinh thành, nay đã chậm mất hai ngày, không biết hoàng thượng có tức giận không?”
Sài Chiêu quay đầu lại nhìn sắc mặt tiều tuỵ của Sài Dật, trấn định nói: “Thân thể thúc phụ không được khoẻ, sao có thể đi nhanh được? Hoàng thượng cùng triều thần cũng nên thông cảm mới phải, trước tiên cứ vào thành rồi nói sau.”
Sài Dật biết đã chậm trễ mấy ngày, nhất định không chịu nghỉ ngơi, mới vào Huy Thành đã vội vàng đi thẳng vào hoàng cung. Nhạc Hoành cúi đầu nhìn quần áo phong trần bụi bẩn trên người mình, kéo Vân Tu hỏi: “Ngươi nhìn ta mà coi, ăn mặc thế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/3115197/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.