Sài Chiêu rút tay gạt những sợ tóc ẩm ướt tán loạn trên mặt nàng, thấp giọng nói: “A Hoành của ta, kiếp này, không được rời xa ta nữa, hứa với ta …”
Nhạc Hoành bướng bỉnh quay mặt đi không đáp lại y, Sài Chiêu xoay mạt nàng lại, nặng nề nói: “Hứa với ta một câu …”
Nhạc Hoành nâng cổ hít lấy mồ hôi ướt đẫm trên ngực Sài Chiêu. “Ta… hứa với chàng.”
“Cả đời này, cũng không được rời xa ta.” Sài Chiêu bị cắn, động tác đột nhiên trở lên dồn dập, hét lên một tiếng rồi đổ sầm lên da thịt nóng bỏng của Nhạc Hoành.
“Không rời xa chàng…” cuối cùng Nhạc Hoành cũng thét ra tiếng, run rẩy trấn an người đàn ông đang vô lực lúc này: “Sẽ không bao giờ… Rời xa chàng nữa.”
Sài Chiêu thở gấp một trận, thấy vẻ mặt Nhạc Hoành đỏ lựng không chịu nổi nữa mới vội vàng nhấc người dậy, nhìn nàng chăm chú. Nhạc Hoành trước mắt tóc dài xõa tung, hai má ửng hồng đổ mồ hôi đầm đìa, ánh mắt lấp lánh tràn ngập hình ảnh của mình, đuôi lông mày đưa tình không còn vẻ ngang bướng, mạnh mẽ như xưa nữa, còn lại chỉ là tràn ngập dịu dàng.
Bỗng nhiên Sài Chiêu cảm thấy thoả mãn, lại vội vàng ôm lấy cô gái mà mình yêu mến này, hôn lên cánh môi đỏ mọng của nàng, khó mà rời xa.
“A Hoành.” Cứ vậy hồi lâu, Sài Chiêu trở mình nằm xuống bên cạnh Nhạc Hoành, tìm tay nàng nắm chặt lấy, như là cả đời cũng không muốn buông ra. “A Hoành, nàng nói cho ta biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/3115194/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.