Thiên Tuyền đang nhập tâm nghe được liền bị sặc, nghẹn đến mức gương mặt nhỏ nhắn méo mó khó coi lúc xanh lúc trắng. Đế Hy Bạch ngồi đối diện bình thản quăng cho nàng một bình nước mắt cũng chẳng thèm động.
Thiên Tuyền cẩn thận điều chỉnh nhịp thở nhận lấy bình nước tua một hơi rồi ngừng lại. Mắt liếc nhìn nam tử hư không xuất hiện kia. Bây giờ mới để ý nha, người quen của Đế Hy Bạch không lẽ ai cũng soái như vậy á. Chậc, tên này đẹp còn hơn nữ nhân nữa cơ, dùng từ "chim sa cá lặn" để ám chỉ y cũng không sai, ưm, không sao nam nhân đẹp bổ mắt.
Âm Tà xuất hiện rất hoành tráng thế này thì hẳn phải người gặp người mê hoa gặp hoa nở ấy chứ, Vương của y không để ý thì thôi vậy mà cái nữ nhân kia thế nào lại sặc thảm thương vậy. Không đúng ờ nhơ.
Y còn chưa kịp nói câu tiếp theo đã bị một ánh nhìn sắc lẽm làm cho câm bặc. Đế Hy Bạch đã ăn xong liếc nhìn cái tên cà lơ phất phơ kia một cái bố thí. Từ tốn đặt cây xiên còn mỗi bộ xương lại trên đất, tay lau lau trên khăn đến sạch mới ngừng lại, miệng bình thản chào hỏi.
"Muốn đi Hắc Ngục cứ tiếp tục".
Ặc, Vương à người không cần độc ác với chúng sinh vậy đâu.
"Không muốn". Âm Tà cười hề hề đáp xuống.
Lúc này Thiên Tuyền mới nhớ lại vì sao mình bị sặc. Ôi cái câu ân ái ấy là thế nào? Không lẽ... Không lẽ... Trời ơi không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-o-doc/2061960/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.